Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 691: Về nhà ăn tết (length: 7582)

Lâm Nhã lần trước nhận được tin từ Lâm Tường mới biết, cô tiểu cậu cùng tiểu mợ sinh con gái, về sau không thể sinh nữa, ông ngoại cũng vì chuyện nhà họ Cố không có người nối dõi mà đổ bệnh một trận. Người nhà họ Cố kia đều tốt, ông trời vì sao không cho người như ông ngoại có cháu trai?
Khoác ba lô, chen chúc qua đám đông, Lâm Nhã cuối cùng cũng đứng trước cửa tàu, nhìn cảnh sắc Tế Nam lướt qua ngoài cửa sổ kính, cô an tâm hơn nhiều. Cho dù trước đó trên đường có bực bội thế nào, cuối cùng cũng sắp về đến nhà!
Khi còn mặn nồng với Từ An, cô đặc biệt ước mơ được sống riêng với Từ An, nhưng bây giờ cô mới hiểu, người yêu quan trọng thật, nhưng những người thân sẽ gắn bó với mình cả mấy chục năm cũng quan trọng không kém!
Tiếng còi tàu vang lên, tàu chậm rãi dừng lại, nhân viên phục vụ tới mở cửa. Lâm Nhã tiến đến, bước xuống tàu đầu tiên, không khí lạnh buốt ập vào mặt, nhưng lại dễ chịu vô cùng. Lâm Nhã bước nhanh hơn. Hai ngày trước gọi điện thoại, dì nhỏ nói sẽ phái người đến đón, Lâm Nhã đã nói không cần, nhưng vừa ra ga, cô vẫn thấy tài xế Tiểu Lý của dì nhỏ tới đón.
"Lâm Nhã!"
Lâm Nhã bước nhanh đến, "Anh Lý? Em đã nói với dì nhỏ không cần đến đón mà."
"Tổng giám đốc Cố nói cháu ngồi tàu một đêm chắc mệt lắm, không muốn để cháu chen xe bus đi." Tiểu Lý nhận lấy hành lý từ tay Lâm Nhã, đi về phía cốp xe, mở nắp để vào.
Lâm Nhã đứng sau lưng anh hỏi, "Anh Lý, nhà em mọi người đều khỏe chứ?"
"Đều ổn cả, cháu về đúng dịp đấy, năm nay công ty định tổ chức tiệc cuối năm, bao nhiêu là đồ ăn ngon, chỗ chơi vui, giờ trong công ty ngày nào cũng náo nhiệt như ăn tết vậy."
"Thật á?"
"Đương nhiên là thật, lên xe đi."
Lâm Nhã cười đi về phía cửa sau xe chuẩn bị lên, thoáng thấy, trên đường gặp người đàn ông kia, hắn đi không nhanh, thậm chí còn hơi có vẻ chân bị tật.
Lâm Nhã nhìn sang, hắn vừa vặn nhìn lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã dời mắt đi.
Lâm Nhã nhìn cái áo khoác quân đội hắn mặc, nói với Tiểu Lý một tiếng, "Anh Lý chờ một chút."
Nói rồi chạy về phía người đàn ông kia.
"Anh ơi, nhà anh cũng ở Tế Nam à?"
Người đàn ông gật đầu.
"Chúng tôi đưa anh về nhé," Lâm Nhã sợ người đàn ông từ chối, bồi thêm một câu, "Hôm nay trên tàu cảm ơn anh nhiều lắm."
Cô thật sự không phải thấy người ta đẹp trai mới cố ý nói muốn đưa người ta về, cô thật lòng cảm ơn người ta.
"Không cần, có người tới đón tôi."
Lâm Nhã nhìn theo hướng mắt người đàn ông, một chiếc xe hơi màu đen vừa vặn dừng phía sau xe của Tiểu Lý.
Lâm Nhã có chút ngại ngùng, bẽn lẽn nói, "Vậy thì tốt rồi, tạm biệt nhé." Nói xong vẫy tay với người đàn ông rồi chạy đi.
Tiểu Lý nhanh chóng lái xe đi, "Quen à?"
Lâm Nhã kể lại ngay chuyện trên tàu, rồi nói, "Anh Lý, anh đừng nói với dì nhỏ của em nhé, dù sao cũng có gì to tát đâu."
Tiểu Lý thuận miệng nói, "Trên đời này đủ loại người, ra ngoài đường phải cẩn thận."
Đang nói chuyện, chiếc xe vừa chờ người đàn ông kia "Vút" một cái bay qua cạnh xe Tiểu Lý.
Tiểu Lý giật mình, "Ôi, xe C mở nhanh quá!" Nói xong chính mình cũng đạp ga đuổi theo.
Lâm Nhã im lặng. Chỉ là Tiểu Lý cuối cùng cũng không đuổi kịp chiếc xe kia.
Lâm Nhã về đến nhà, bố mẹ Cố rất vui, Cố mẫu ôm Lâm Nhã khóc một trận, sau đó bảo Lâm Nhã đi nghỉ ngơi, mình thì đi nấu đồ ăn cho Lâm Nhã.
Lâm Tường đã được nghỉ đông, đang ở nhà học bài, Lâm Nhã đưa chocolate cho nó, nó nhận lấy, nói vài câu không mặn không nhạt, rồi nói mình muốn đi học.
Ngược lại Mai Tử, Liễu Tử, thấy Lâm Nhã về, còn mang nhiều đồ ngọt như vậy, thì vui vẻ vây quanh cô.
Lâm Nhã thu xếp xong, dẫn Mai Tử, Liễu Tử đi sang nhà Cố Yên tìm Thẩm Uyên. Đều là anh chị em, không thể vì nhà Cố Yên có điều kiện tốt hơn mà không đi thăm. Hơn nữa, cô về rồi, chắc chắn phải đi thăm Cố Yên ngay.
Lâm Nhã dẫn hai em gái đi sang nhà Cố Yên, để Mai Tử, Liễu Tử ở lại chơi với Thẩm Uyên, còn cô thì muốn đi đến công ty của Cố Yên.
Ba đứa nhóc nghe Lâm Nhã muốn đi công ty thì nhao nhao đòi đi theo, Lâm Nhã nói đó là chỗ làm việc không thể dẫn chúng đi, nhưng Giang nãi nãi lại nói không sao, cuối năm công ty cũng không bận, cho bọn chúng đi chơi cũng được.
Giang nãi nãi nói không sao, Lâm Nhã liền dẫn bọn chúng đi.
Trên cây đường Hương Tạ treo đầy đèn màu, hai bên đường cây lớn cũng treo đèn lồng đỏ, đâu đâu cũng một màu vui mừng.
"Lễ Giáng Sinh, cô còn dựng một cây thông Giáng Sinh lớn, trên đó treo đủ thứ quả bóng nhỏ nhìn đẹp lắm." Liễu Tử hưng phấn túm tay Lâm Nhã, chỉ vị trí giữa quảng trường đường Hương Tạ cho Lâm Nhã xem, "Ấy, ngay chỗ đó đó. Uyên Uyên lúc đó còn muốn trèo lên, cô không cho."
"Em không có!" Nửa năm không gặp, Thẩm Uyên đã biết xấu hổ, người khác nói cậu, cậu đều cãi lại.
"Em đúng là muốn trèo lên." Liễu Tử không buông tha Thẩm Uyên, "Đàn ông con trai mà không dám nhận."
Mai Tử cười khúc khích nói, "Liễu Tử, em đừng có nói Uyên Uyên nữa, em còn nhỏ từng ăn vụng trứng gà còn không chịu nhận mà."
Liễu Tử vội vàng phủ nhận, "Em không có!"
Lâm Nhã và Mai Tử nhìn nhau, cười ha ha.
Liễu Tử tức giận đẩy Mai Tử một cái, chạy đi, Thẩm Uyên liền đuổi theo nó, sau đó là Mai Tử đuổi theo em trai em gái, dặn chúng chạy chậm lại.
Mấy đứa trẻ nhao nhao nói chuyện, khiến thời tiết cũng như tươi sáng thêm mấy phần.
Cố Yên đang cầm điện thoại đứng trước cửa sổ gọi điện.
Trên lầu có lò sưởi, vô cùng thoải mái.
Cố Yên mặc áo len cổ lọ màu xanh dương, ống tay áo xắn lên tới khuỷu tay, vẫn phong thái chín chắn, dứt khoát.
Cô cầm điện thoại, nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy bốn đứa trẻ đang từ quảng trường đi về phía khu ký túc xá, mà cũng không đúng, Lâm Nhã đã là cô gái lớn, nhưng trong mắt người lớn, cho dù lớn bao nhiêu cũng vẫn là trẻ con.
Cố Yên hơi nhếch khóe môi, nhàn nhạt nói, "Lâm Tường học lớp 12, học hành rất bận, không muốn phí một chút thời gian nào, Lâm Nhã vừa về, bệnh viện bên kia còn chưa biết sắp xếp thế nào, tôi hỏi ý kiến bọn chúng xem, nếu chúng muốn về, tôi sẽ cho người đưa chúng về."
Người đối diện tức giận nói, "Cô không thể ngăn cản chúng nó về, bọn nó họ Lâm, không phải họ Cố!"
"Lâm Phúc Sinh, nhà họ Cố chúng tôi có con có cháu, chẳng lẽ lại thèm con cái nhà họ Lâm các ông sao? Hơn nữa, giờ ông mới nói chúng nó họ Lâm, tiền Lâm Nhã tìm việc, tiền cung cấp cho Lâm Tường học thêm, nhà họ Cố tôi từng đòi ông một đồng nào chưa?"
Không sai, người gọi điện chính là Lâm Phúc Sinh.
Sau khi Cố Linh Linh chết, Lâm Phúc Sinh rất nhanh đã kết hôn, lại sinh một cậu con trai bụ bẫm, nhưng không may, càng lớn đứa trẻ càng không giống Lâm Phúc Sinh, mà lại giống y chang một người đồng hương của bọn họ, Lâm Phúc Sinh gặng hỏi mới biết, vợ hắn vẫn luôn qua lại với gã đồng hương kia.
Nhà họ Lâm giận tím mặt, Lâm Phúc Sinh lại ly hôn, dằn vặt mấy năm, hắn cũng không có ý định tìm người nữa, cho nên hắn lại gọi điện cho Cố Yên, muốn để Lâm Nhã và Lâm Tường về ăn tết.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận