Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 125: Xe máy nữ hài Hà Tiểu Sanh (length: 7423)

Lúc này, Cố Yên lạnh mặt quát vào cô gái kia, "Dừng lại!"
Cô gái vừa nhìn đã thấy ngay là kiểu tính cách kiêu căng khó thuần, nàng dừng bước, nhìn Cố Yên, mặt lộ vẻ khiêu khích, "Ngươi là ai?"
Cố Yên không đáp nàng, trước nói với Thôi Khải Chấn, "Thôi ca, anh cứ bận việc đi, em lo việc này."
"Cô ta tìm Tiểu Tề, tôi bảo Tiểu Tề không có ở đây."
Lời của Thôi Khải Chấn còn chưa dứt, đã nghe cô gái kia nói, "Tôi không tin, chắc chắn là hắn đang trốn tránh tôi!"
Cố Yên nháy mắt ra hiệu cho Thôi Khải Chấn đi trước, nàng đứng ngay cửa văn phòng nói với cô gái, "Chỗ này của chúng tôi lớn vậy, cô cứ đi tìm xem, mở tủ xem gầm giường cũng được, đừng làm loạn đồ của người ta là được!"
"Đừng tưởng là tôi không dám!"
Cô gái thật sự đi từng phòng tìm kiếm, vừa tìm vừa gọi cả tên họ, "Tề Thiên, tôi biết anh ở trong phòng, đã là đàn ông thì đừng trốn trong đó không ra!"
Cố Yên lặng lẽ nhìn nàng, cuối cùng thấy nàng tìm cả vào nhà vệ sinh rồi mới hỏi, "Tìm thấy chưa, cô nương?"
Cô gái tóc ngắn trừng Cố Yên, nói ra một câu danh ngôn của sói xám, "Ta sẽ trở lại!" Nói xong liền xỏ giày bồm cồm chạy ra ngoài.
"Từ từ!" Cố Yên gọi nàng lại.
Cô gái tóc ngắn quay đầu lại, nói, "Làm gì, tôi có lấy đồ của các người đâu!"
"Ai nói cô lấy đồ, lại đây," Cố Yên chỉ vào ghế trong sân, "Ngồi xuống nghỉ một lát, chạy nhanh vậy không mệt sao?"
Cô gái tóc ngắn không ngờ Cố Yên không những không tức giận, còn bảo nàng ngồi xuống nghỉ, nàng nghĩ ngợi, thầm nhủ, cứ xem xem người phụ nữ này muốn làm gì.
Cố Yên đứng dậy vào phòng rót hai ly nước ra, một ly đặt trước mặt cô gái tóc ngắn, một ly để mình giữ, "Uống miếng nước cho bớt mồ hôi rồi hãy đi, Tiểu Tề nhiều việc lắm, suốt ngày chạy ngoài đường, nếu cô thật muốn tìm hắn, e là phải chờ đến bảy tám giờ."
"Chị ơi." Cô gái tóc ngắn đổi giọng, "Có phải chị là Cố lão bản không?"
Cố Yên hơi ngạc nhiên, "Cô biết tôi?"
"Cũng không hẳn, Hà Tiểu Xuyên là anh họ của tôi, tôi nghe anh ấy nói có một người con gái quan hệ rất tốt với Tiểu Tề, mọi người đều gọi nàng là "Cố lão bản", tôi đoán là chị."
"Lanh lợi ghê, chẳng trách tôi thấy quen mặt, cô và Tiểu Xuyên có điểm giống nhau," Cố Yên uống một ngụm, cười tủm tỉm nói, "Cô tên gì?"
"Tôi tên Hà Tiểu Sanh."
"Sao nhà các cô đặt tên kiểu gì mà đều có chữ 'tiểu' vậy?" Cố Yên cũng không hỏi nàng vì sao muốn tìm Tiểu Tề.
Trai gái trẻ tuổi tìm người, đơn giản có hai khả năng, một là trả thù, hai là tìm tình yêu, cô gái này là em gái của Hà Tiểu Xuyên, hẳn không phải đến trả thù, chắc cũng không đến đòi nợ, Hà Tiểu Xuyên chắc không keo kiệt đến mức sai một cô gái đến đòi nợ, vậy thì xem ra chỉ còn một khả năng cuối cùng.
"Tên của gia đình tôi đều là do ông nội đặt, con trai thì dùng núi non sông ngòi, con gái thì lấy theo tên nhạc cụ. Ông bảo tên không nên đặt lớn quá, dễ làm hao phúc phận, nên tên chúng tôi đều có chữ 'tiểu'."
Thú vị thật đấy.
Tính cách cô gái này ít nhiều có chút giống Hà Tiểu Xuyên, đều rất thẳng tính, thật ra đều là người ăn ngay nói thẳng, không như Trương Ngọc Văn, loại người tiểu bạch hoa này, vừa nhìn đã thấy một bụng tâm nhãn, lòng dạ xấu xa.
Hà Tiểu Sanh và Cố Yên ngồi trong sân cả nửa buổi, Cố Yên kể hết chuyện này chuyện kia với nàng rất nhiều điều thú vị, nhưng lại không hỏi chuyện của nàng và Tiểu Tề, điều này làm Hà Tiểu Sanh có chút sốt ruột, sắc trời hơi tối, trong văn phòng điều động trung tâm bắt đầu bận rộn, nàng ngồi không yên nữa, đứng dậy ra về.
Lúc nàng đi, Cố Yên ra tiễn, bị chiếc xe máy dừng ngoài cổng làm cho hoảng sợ, Hà Tiểu Sanh vậy mà cưỡi xe máy? Hơn nữa lại không mang bất kỳ đồ bảo hộ nào!
Hà Tiểu Sanh phóng lên xe máy một cách phóng khoáng, nhấn ga là chạy.
Cố Yên vội vã nhắc nhở ở đằng sau, "Tiểu Sanh, lái xe phải mang đồ bảo hộ vào."
Hà Tiểu Sanh quay đầu lại một cách ngầu lòi, cười với Cố Yên, sau đó cúi người trên xe máy, vặn ga phóng đi rất nhanh.
Cố Yên nhìn đến trợn mắt, không phải chứ, mình là gái thẳng, mà cũng muốn bị bẻ cong, a a a a, đẹp trai quá đi!
Cố Yên cảm thán một trận, đi qua chỗ điều động trung tâm phụ giúp, Thôi Khải Chấn rất nghiêm túc trách nhiệm, cơ bản không nghỉ ngơi, nàng không thể bắt nạt người có năng lực như thế được, nên chỉ cần nàng ở bên này thì sẽ sang làm việc, để Thôi Khải Chấn nghỉ ngơi chút.
Thôi Khải Chấn cho dù rảnh rỗi, cơ bản cũng sẽ không đi, mà ngồi một bên tính toán chi phí các kiểu.
Cố Yên một khoảng thời gian không sang bên này, rất nhiều công nhân thuê thấy nàng thì cảm thấy nàng rất thân thiết, chào hỏi đặc biệt nhiệt tình.
Đến tận hơn bảy giờ, mới bận rộn xong xuôi.
Cố Yên vừa xem danh sách đăng ký, vừa nói với Thôi Khải Chấn, "A Thanh giỏi ghê, em thấy lượng nghiệp vụ của chúng ta vẫn đang tăng trưởng."
"A Thanh ổn trọng, cũng khéo léo, hắn làm được, chỉ là Cố lão bản, chỗ chúng ta cũng không chỉ một người đến hỏi tìm bảo mẫu và gia chính, " Thôi Khải Chấn đưa danh sách đăng ký gia chính cho nàng xem, "Cô xem này, cơ bản mỗi ngày đều có hai đến ba người tới tìm, chúng ta phải quyết định chương trình làm việc đi."
Trước đó Cố Yên đã từng nghĩ đến việc bồi dưỡng nhân viên gia chính của riêng mình, nhưng nhân viên gia chính rất khó giám sát, nên ý tưởng này ngay lúc đó đã bị bỏ qua.
Cố Yên nghĩ nghĩ rồi nói, "Vậy từ ngày mai chúng ta sẽ làm đăng ký nhân viên gia chính, dựa theo chương trình của chúng ta, quy định phí dịch vụ thống nhất, như vậy đối với người dùng cũng tương đối công bằng. Nếu có nhân viên tự ý thu phí, chúng ta sẽ không giới thiệu việc cho họ nữa."
"Vậy phí thu của chúng ta thì sao?"
"Thu phí một lần đi."
"Thu một lần, có điều nếu vậy lượng người sử dụng giảm sẽ rất nghiêm trọng, họ quen nhân viên phục vụ rồi có thể sẽ không cần đến chúng ta làm trung gian."
Đúng vậy, đó chính là chỗ khó.
Cố Yên nghĩ nghĩ rồi nói, "Vậy để tôi về suy nghĩ lại đã."
"Cố lão bản, cô vẫn là cứ làm ra phí dịch vụ tiêu chuẩn thống nhất đã."
Điều này làm Cố Yên càng đau đầu, rốt cuộc bây giờ căn bản không có gì để tham khảo, chỉ có thể viết ra một bản nháp rồi lại điều tra nghiên cứu sơ bộ một chút.
Mãi đến khi Cố Yên về đến nơi, Tiểu Tề vẫn chưa về, có lẽ đang đi xã giao cùng Trâu Sĩ Hồng, Cố Yên còn muốn hỏi hắn chuyện của Hà Tiểu Sanh, xem ra là không được rồi.
Cố Yên đạp xe về nhà, Giang nãi nãi chắc là đã ra ngoài chơi, trong sân không có đèn nên tối om, nàng mò mẫm vào nhà, bật đèn lên, xoa xoa đôi tay lạnh cóng, lái xe không đeo găng tay thế đấy, người thì đổ mồ hôi, tay lại lạnh buốt.
Nàng vừa định nghỉ ngơi một chút, rồi chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài sân, nàng nhìn về phía cái sân không mấy sáng sủa, thấy bóng người lờ mờ, liền gọi một tiếng, "Thẩm Du Thành?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận