Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 613: Để nhà ngươi cô gia mau cứu hắn (length: 3932)

Lâm Thiên Bảo kia một bên cùng Vương Hữu Lễ nói chuyện thực thuận lợi.
Cố Yên đã dặn dò trước, Vương Hữu Lễ chỉ cần ra giá, không sai biệt lắm là có thể ký được, cho nên không thuận lợi mới là lạ.
Lâm Thiên Bảo chọn một cửa hàng mở tại trung tâm thương mại gần đây, hắn tự mình ký hợp đồng, còn lại ba cửa hàng Cố Yên mua, sau khi ký xong hợp đồng chuyển nhượng, Cố Yên bảo tài vụ chuyển tiền vào tài khoản Vương Hữu Lễ, mấy cửa hàng này coi như của Cố Yên.
Chỉ là tài vụ của Cố Yên mới chuyển tiền chưa được bao lâu, lễ tân đã gọi điện báo có hai vị lão nhân tự xưng là đồng hương của Cố Yên đến tìm nàng.
Cố Yên không đoán được là ai, dù sao người lớn tuổi trong nhà nếu đến cũng sẽ đến nhà Cố gia tìm ba mẹ Cố, do họ tiếp đón.
"Bảo họ vào trước đi, trước đưa vào phòng tiếp khách." Cố Yên đang cùng Vương Á Cầm xem bản vẽ do công ty thiết kế đưa đến.
"Vâng, Cố tổng."
Không ngờ chỉ một lát sau, đã có người đứng ở cửa khóc gọi tên nàng, "Diễm Diễm à."
Đừng nói Cố Yên, ngay cả Vương Á Cầm cũng giật mình, bởi vì người đến Vương Á Cầm cũng quen biết, chính là ba mẹ của Vương Hữu Lễ.
Dì Đại Hải so với trước kia đã béo thêm hai ba chục cân, vốn dĩ trông phúc hậu, nhưng giờ khóc mắt đỏ hoe, mặt mày tiều tụy.
"Dì Đại Hải, bác Đại Hải, sao hai bác lại tới đây?" Cố Yên đứng dậy chào hỏi họ, rồi nói với Vương Á Cầm, "Chị Vương, cứ làm theo phong cách này, bảo họ làm bản vẽ, tiện thể đo đạc cửa hàng phía trước luôn."
Vương Á Cầm gật đầu, cầm bản vẽ nhanh chóng đi ra ngoài, hơn nữa khi ra còn đóng cửa phòng làm việc lại.
Cố Yên nhìn dáng vẻ của hai vợ chồng Vương Đại Hải liền hiểu, chắc hẳn họ đã biết chuyện Vương Hữu Lễ bị bệnh.
Dù trước kia có ân oán gì, giờ đã đến bước này, Cố Yên còn có thể so đo gì nữa?
Nàng thở dài, dìu dì Đại Hải lên ghế sofa ngồi rồi đưa khăn giấy cho bà, nói, "Dì Đại Hải, dì đừng khóc, lau nước mắt đi."
Dì Đại Hải lại khuỵu gối xuống đất ngay trên sofa, liên tục dập đầu trước mặt Cố Yên nói, "Diễm Diễm, cầu xin con mau cứu Hữu Lễ, trước kia là lỗi của dì, cầu xin con người lớn đừng chấp trẻ nhỏ, mau bảo chồng con cứu Hữu Lễ đi, dì cầu xin con."
Cố Yên vội vàng kéo dì Đại Hải lên, "Dì Đại Hải, dì đừng như vậy, đứng lên nói chuyện đi ạ."
Dì Đại Hải khóc nước mắt tèm lem, mũi cũng sụt sịt, "Diễm Diễm, con phải đồng ý với dì, con phải đồng ý với dì nhé."
Cố Yên kéo dì Đại Hải không nổi, đành phải nói với Vương Đại Hải, "Bác Đại Hải, bác khuyên dì đứng lên nói chuyện đi ạ."
Vương Đại Hải nước mắt cũng tuôn trào, "Diễm Diễm, con phải nghĩ cách giúp chứ, Hữu Lễ nó còn chưa đến ba mươi tuổi đâu, ngay cả vợ cũng chưa có."
"Cứ dì như này, chúng ta đến cả lời cũng không nói được."
Vương Đại Hải quay lại đỡ dì Đại Hải dậy, nói, "Bà già, Diễm Diễm đâu phải người nhỏ mọn, chuyện của Hữu Lễ nhất định nó có thể giúp."
Cố Yên cùng Vương Đại Hải hợp sức kéo dì Đại Hải lên, dìu bà ngồi xuống sofa rồi nói, "Dì Đại Hải, dì đừng khóc nữa, chuyện của Hữu Lễ con biết rồi, con biết rồi ạ."
"Diễm Diễm, con mau bảo chồng con cứu nó đi," dì Đại Hải nắm chặt tay Cố Yên, "Nhà con lúc trước người ta bệnh nặng vậy cũng cứu sống được, lần này nhất định cũng được."
Cố Yên nhìn dì Đại Hải chỉ thấy vô cùng bi ai, chắc chắn dì ấy không biết, Vương Hữu Lễ nói đã rất lâu rồi không uống thuốc, cũng không biết Vương Hữu Lễ nói muốn bố hắn ta sinh cho mình một đứa em trai, nhìn dì Đại Hải trước mắt đang vô cùng đáng thương, nhớ lại những chuyện trước đây, Cố Yên thấu hiểu sâu sắc câu nói "Đáng thương ắt có chỗ đáng hận".
- Bảo bối, hôm nay hai chương, yêu mọi người, a a đát, ngày mai gặp lại nha (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận