Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 407: Thời mãn kinh tới rồi sao? (length: 7811)

Thẩm Du Thành một đường đạp xe đạp chở Cố Giang Hải trở về, ướt đẫm mồ hôi, mệt gần chết, về đến nhà liền đi tắm rửa, không phải hắn thân thể yếu, thử hỏi ngươi đạp xe chở một người đàn ông nặng sáu, bảy mươi cân xem sao?
Hắn tắm xong cầm khăn lông ướt đi vào đưa cho Cố Yên, "Lau mặt đi."
Cố Yên cầm khăn mặt lau cổ và mặt, sau đó đưa khăn lại cho Thẩm Du Thành, nằm xuống nói, "Tắt đèn đi ngủ thôi, mệt chết rồi."
Thẩm Du Thành đi tắt đèn lên giường, hỏi, "Ngươi với chị cả thương lượng ra biện pháp giải quyết gì rồi?"
Cố Yên trợn mắt, "Nàng nói sau này ta về nhà mẹ đẻ nàng sẽ không tới, nàng đi thì ta không được đi, các trường hợp khác cũng vậy."
Thẩm Du Thành nhíu mày, "Như thế này quá đáng."
"Tùy nàng thôi, miễn nàng không gây sự là được."
Phiền chết, làm ăn còn không có nhiều chuyện như vậy!
Thẩm Du Thành im lặng một lúc.
Cố Yên dùng khuỷu tay huých hắn, "Nghĩ gì đấy?"
Không ngờ Thẩm Du Thành lại nói, "Chị cả của ngươi có phải đến thời kỳ mãn kinh rồi không?"
"Không thể nào, ngươi nghĩ cái gì đấy, chị ấy mới bao nhiêu tuổi, cùng lắm mới bốn mươi, làm sao có thể mãn kinh."
Chuyện của Cố Linh Linh, Cố Yên cũng từng lải nhải vài câu trước mặt Thẩm Du Thành, Thẩm Du Thành không phải nói lung tung, hắn tổng kết lại dựa trên những gì Cố Yên kể, Thẩm Du Thành đã nghĩ dọc đường, hắn giải thích với Cố Yên, "Mãn kinh có liên quan đến chức năng buồng trứng suy giảm, hormone estrogen giảm tiết, phụ nữ từ 40 đến 60 tuổi đều có khả năng mắc phải. Ngày mai ngươi có thể gọi điện cho sư tỷ ta hỏi xem, bốn mươi tuổi có khả năng bị mãn kinh không, nàng ấy chuyên môn hơn."
Cố Yên giật mình, "40 tuổi đã mãn kinh?"
"Ừ, sách viết thế, thực ra nhiều người không hiểu rõ về thứ này lắm, thấy người lớn tuổi, tính tình thay đổi thất thường, cáu gắt dễ nổi giận, khó ngủ mất ngủ thì cho rằng người ta thần kinh không bình thường, kỳ thực đó chính là mãn kinh."
Cố Yên đương nhiên biết mãn kinh, trước kia hồi làm ở khách sạn, có một chị dọn dẹp, ngày nào trong phòng nghỉ cũng chỉ biết khóc lóc, hoặc than thở cuộc sống không tốt, hoặc kêu ca chỗ này chỗ kia không khỏe, cả ngày hối hận, đồng nghiệp thấy ai cũng tránh.
Lãnh đạo thấy chị ta làm việc cũng không xong, chỉ đành liên hệ người nhà, nói rõ tình hình với người nhà chị ta, sau đó con trai chị ta tới làm thủ tục thôi việc, lúc đó họ mới biết, chị dọn dẹp ấy đến kỳ mãn kinh, cho nên mới không kiểm soát được cảm xúc.
Nhưng Cố Yên thật sự không biết có trường hợp xuất hiện tình trạng này khi bốn mươi tuổi.
"Vậy mai ta hỏi Thu Oánh xem, nhưng, chuyện này không chữa được nhỉ."
"Estrogen suy giảm, về lý thuyết thì bổ sung estrogen sẽ được, nhưng mãn kinh xuất hiện thường chịu ảnh hưởng rất lớn từ môi trường gia đình, nên không chỉ đơn giản bổ sung hormone, cụ thể phải hỏi sư tỷ ta đã, nếu đúng là mãn kinh thì chúng ta có thể tìm người đến khám cho chị ấy."
Cố Yên đã hiểu, ngẫm kỹ lại thì thấy, Cố Linh Linh dằn vặt hết ngày này qua ngày khác, những triệu chứng kia rất giống với mãn kinh.
"À đúng, ta mau chóng mua xe cho ngươi, sau này ta không đi xe máy nữa."
"Ta đi xe máy tốt mà, đừng vội tiêu tiền đó." Cố Yên biết Thẩm Du Thành trong tay có không ít tiền, nhưng đó là tiền hắn tích cóp vất vả, cả tiền trợ cấp khi bố hắn được sửa án nữa, để nàng mua xe hơi thì nàng tiếc của.
"Kiếm tiền là để tiêu, ta sẽ nói với anh hai, dù sao ngươi đừng đi xe máy nữa."
Nghĩ đến cảnh Cố Yên phóng xe máy chở hắn với tốc độ như tên bắn, hắn sợ chết khiếp, bà xã hắn quá điên!
Cố Yên cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, có thể vì càng mệt thì càng khó ngủ, nửa đêm mới ngủ được, sáng sớm lại không muốn dậy, Thẩm Du Thành gọi nàng, nàng chỉ ôm tay Thẩm Du Thành không chịu dậy.
"Ta không dậy nổi, thật sự không dậy nổi."
"Không dậy nổi cũng phải dậy, không đi bệnh viện xem nhạc mẫu rồi lại ngủ cũng được, đã hơn bảy giờ rồi, không dậy thì ta trễ mất."
Cố Yên hết cách, đành mệt mỏi ngồi dậy.
"Người không khỏe ở đâu à?"
"Mệt." Cố Yên thở dài, sợ Thẩm Du Thành lo lắng, cô gắng nói, "Không sao, lát nữa đi bệnh viện xem mẹ, không có việc gì ta sẽ về ngủ bù."
Không đúng, bà nội tối qua không khỏe, nàng phải đến nhà bà nội xem sao đã rồi mới về.
Cố Yên tỉnh dậy đánh răng rửa mặt chải đầu, soi gương thì thấy sắc mặt mình không ổn, lại bôi thêm ít phấn, đánh son hơi đậm một chút, chọn bộ quần áo gọn gàng, đi thêm đôi giày cao gót, thế là trông thần sắc đã khá hơn.
Cố Yên ăn hai cái bánh bao xong với Thẩm Du Thành liền đi bệnh viện, đến nơi y tá nói lão thái thái với Cố Giang Hà tiêm xong rồi về.
Cố Yên bảo Thẩm Du Thành đi làm, còn nàng tiếp tục đến chỗ Cố Giang Hải.
Quán bánh bao đã mở, nhưng bánh bao còn chưa hấp xong.
Cố Giang Hải phải giao bánh bao cho hơn mười quán ăn trước mười một giờ, nên hai vợ chồng Cố Giang Hải sáng sớm đã phải dậy hấp bánh bao!
Cố Giang Hải và Mạnh Lan đang bận rộn trong quán bánh, Cố Yên đi vào thấy, sắc mặt cả hai đều không được tốt, nhất là Mạnh Lan, sắc mặt còn tệ hơn.
"Chị dâu." Cố Yên gọi.
"Diễm Diễm." Mạnh Lan cố gượng cười với Cố Yên, "Đến rồi à."
"Chị dâu, tối qua ngủ không ngon phải không?"
"Ngủ ngon mới là lạ đấy, cái người kia tối qua quấy đến tận rạng sáng mới yên." Mạnh Lan nói đến người kia thì nhỏ giọng lại, sợ Cố Giang Hải nghe thấy.
Cố Giang Hải là em trai ruột, anh ấy có oán trách hay cãi nhau với Cố Linh Linh thì không sao, dù gì họ cũng là anh em ruột thịt.
Mạnh Lan thì khác, chị dâu em chồng thì đâu thể tùy tiện như thế!
"Mẹ không phải về rồi sao, mẹ thế nào rồi?"
"Lúc bốn giờ về thì ổn, giờ thì lại không biết ra sao."
"Giang Hà đâu?"
"Đi làm rồi, lúc đi mắt còn chưa mở hết, bảo là lát nữa kiểm tra phòng xong sẽ về." Mạnh Lan vừa nhào bột bánh bao vừa than vãn với Cố Yên, "Diễm Diễm ơi, ngươi nói đây là cái ngày tháng gì vậy!"
Cố Yên cũng hết cách, nhỏ giọng hỏi Mạnh Lan, "Chị dâu, chị có biết kinh nguyệt của chị cả còn bình thường không?"
"Ôi, ngươi hỏi cái đó làm gì?"
Thời nay phụ nữ vẫn còn khá truyền thống, hễ hỏi đến chuyện liên quan đến sinh lý là lại thấy ngại ngùng.
"Tôi chỉ hỏi thử thôi."
"Không biết." Mạnh Lan tự giễu nói, "Ngươi cũng biết rồi đó, ta ở trước mặt nàng ta làm gì có tiếng nói chứ! Nhưng chắc là bình thường thôi nhỉ, chị cả mới bao nhiêu tuổi chứ, nghe nói phải đến năm mươi mới hết kinh cơ mà?"
Xem ra Mạnh Lan cũng không nắm rõ tình hình, Cố Yên không hỏi nữa, hỏi Mạnh Lan, "Hai người còn chưa ăn gì đúng không?"
"Có thời gian mà ăn á, hôm nay dậy còn muộn, sợ giao bánh bao muộn."
Cố Yên đứng dậy đi ra tiệm ăn sáng gần đó mua sữa đậu nành bánh quẩy, để lại một phần cho Cố Giang Hải và Mạnh Lan, còn lại thì mang về Cố gia, dù sao chuyện kia còn chưa thương lượng gì được, bây giờ nàng đến cũng không sao!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận