Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 645: Sai sử (length: 4020)

Một câu "Có con trai sai bảo" làm Tề Quang Minh cảm thấy trong lòng thực khoan khoái.
"Ta cảm thấy cũng là," Thường Thanh cũng nói, "Bất quá trước mặt cha mẹ, con cái dù lớn đến đâu, cha mẹ cũng cảm thấy là trẻ con thôi."
"Các ngươi đó nha, được rồi, Nhiên Nhiên, đến lúc đó con liền cùng ta đi, đặc sản Tề Nam nhà ta vẫn là nên mang chút, đến lúc đó con cùng ta đến thăm một ít chú bác."
Từ vẻ lạnh lùng, nghiêm túc trước kia của Tề Quang Minh, hiện giờ trên người hắn càng thêm vài phần ôn nhu, như thể khiêm tốn gần gũi hơn.
Ước chừng sáu giờ tối đến, nhưng những người Tề Quang Minh mời đều đến sớm, hơn nữa ai cũng tay không, tựa như thật sự chỉ đến ăn bữa cơm.
Người đến đủ, cửa từ bên trong liền khóa lại.
Trong sân không khí không oi bức, lại có thắp hương muỗi, khá yên tĩnh, mọi người nhất trí yêu cầu liền ăn cơm trong sân.
Bình thường mỗi người mang ra đều khiến cả Tề Nam hận không thể run lên nhân vật, trong cái sân nhỏ này tựa hồ bỏ xuống mọi gánh nặng trên vai, tựa hồ bọn họ là những người dân thường không thể bình thường hơn, ngươi nói một câu, ta đáp một câu, hắn nói một câu, người khác lại cùng đáp lại, cái sân nhỏ không lớn mà tiếng cười rộn rã, hiện ra sự náo nhiệt lạ thường.
Tại khoảnh khắc đó, Cố Yên bỗng nhiên có cảm ngộ, vô luận quyền lực lớn bao nhiêu, địa vị cao bao nhiêu, cũng cuối cùng chỉ là người bằng xương bằng thịt, chỉ cần sống trên đời này liền là phàm nhân, đều muốn ăn uống ngủ nghỉ, đều cần đến hơi ấm cuộc sống.
Tiểu Tề cùng Cố Yên làm nhân viên phục vụ, hai người bọn họ không nói nhiều, cũng không cố ý nịnh nọt, hoàn toàn coi bản thân là người phục vụ, phục vụ mọi người.
Lúc mọi người ăn cơm, không ai đề cập đến công việc, mà kể nhiều chuyện cũ, là những tiếc nuối khi chia tay đồng đội, là nỗi mong chờ niềm vui gia đình khi xuất ngũ trở về quê...
Qua ba lượt rượu, thức ăn quá năm món, một đám không bàn dẹp xuống, dọn dẹp bàn sạch sẽ, thay trà mới, đám người nhiệt tình dần dần yên tĩnh lại, chủ đề theo đó cũng đổi thay.
Cố Yên thấy bọn họ bàn chuyện chính, bảo Tiểu Tề một mình ở lại trong sân, còn nàng thì trốn vào phòng.
Quán sủi cảo trăm vị Hương Tạ mở cửa, làm ăn không bằng so với lúc đầu mở bên cạnh bệnh viện, nhưng bởi vì lưu lượng người qua lại chỗ này còn ổn, cho nên việc kinh doanh vẫn được.
Hiện giờ hai cửa tiệm còn lại cũng đã tu sửa xong, chỉ chờ dọn dẹp và tuyển đủ người là mở cửa.
Cửa hàng này gần chợ bán buôn, nếu như khai trương, Cố Yên đoán, cửa hàng này hẳn là cửa hàng có doanh thu tốt nhất.
Trong cửa hàng sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà bóng loáng, từng chiếc bàn được bày biện chỉnh tề, nhìn rất dễ chịu.
Hai đầu bếp cùng hai phụ bếp làm xong việc thì họ cùng nhau ăn cơm, giờ phút này đang vây quanh một chỗ dùng bữa.
Người này nói chờ phát lương sẽ mua đồng hồ đeo tay cho vợ, người kia lại nói muốn dành dụm để cưới vợ... vô cùng náo nhiệt.
Cố Yên không có đi tới quấy rầy, chỉ ngồi tại vị trí không xa bọn họ, lặng lẽ nghe, đáng tiếc, vốn Vương Hữu Lễ cũng có thể như bọn họ kết hôn sinh con bình thường, lúc rảnh rỗi uống chút rượu, khoác lác một chút...
"Diễm Diễm," Thường Thanh qua gọi nàng, "Đến đây một chút."
Cố Yên liền vội vàng đứng lên chạy nhanh qua, "Thường thúc, xong rồi?"
"Chưa đâu, Tề thư ký giới thiệu mấy người cho con làm quen."
Trong lòng Cố Yên vô cùng kinh ngạc, Tề thư ký muốn giới thiệu người cũng nên giới thiệu cho Tiểu Tề làm quen, vì sao lại giới thiệu cho nàng làm gì?
Cố Yên đi ra hậu viện, Tề Quang Minh gọi nàng, "Diễm Diễm, lại đây."
- Các bạn, hôm nay chỉ có một chương thôi, mọi người nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon. (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận