Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 140: Nửa đêm khách tới thăm (length: 7832)

Cố Yên từ trước đến nay gan lớn, nếu đổi lại bình thường, nàng sẽ không sợ hãi như vậy, nhưng là Triệu đại ca còn có Tiểu Tùng bọn họ đều uống rượu, sợ là ngủ say như heo.
Cố Yên nhanh chóng bật đèn điện rồi xuống giường, Hà Tiểu Sanh cũng ngồi dậy, cô gái này tính tình quật cường lại mạnh mẽ, lúc này nhìn có chút sợ hãi, "Sao vậy?"
"Không biết," Cố Yên thấy nàng hơi sợ, trầm giọng nói, "Đừng sợ, không sao đâu."
Cố Yên nhanh chóng mặc áo rồi xuống giường, cầm lấy cây côn thép đặt ở cửa đi ra ngoài, Hà Tiểu Sanh thấy thế cũng cắn răng xuống giường, theo sát sau lưng Cố Yên đi ra.
Cố Yên đi tới cửa phòng kia, Triệu đại tẩu cũng chưa ra, nàng ở bên ngoài nghe Triệu đại tẩu vẫn còn hô hào "Lão Triệu, ngươi nhanh lên ra đi".
Cố Yên bật đèn cổng lớn, trực tiếp đi về phía đại môn, đại môn là nàng mua vật liệu làm, người thường khó mà leo qua, tay lại cầm côn, nàng không sợ hãi lắm, đi về phía trước vài bước mới phát hiện bên ngoài có chiếc xe hơi dừng, đèn xe bật, chiếu vào cửa một vầng sáng choang.
Thảo nào Triệu đại tẩu sợ hãi, nếu là người xấu, còn dám bật đèn, người xấu này quá là ngông cuồng đi.
"Là Cố lão bản sao?"
A, giọng của Hà Tiểu Xuyên?
"Hà Tiểu Xuyên?" Cố Yên gọi một tiếng.
"Là ta."
Đèn xe bên ngoài bật, ánh sáng chiếu vào mắt, đứng xa không thấy rõ mặt, tới gần rồi, Cố Yên nhìn ra, đúng là Hà Tiểu Xuyên, nàng vốn lo lắng đã vơi đi nhiều.
Cố Yên vừa mở cửa vừa nói, "Nửa đêm làm sao ngươi đến, Tiểu Sanh ở đây rất tốt mà?"
"Dọa các ngươi sao?"
"Vậy thì chắc chắn rồi" Cố Yên đang nói, chỉ thấy một người quần áo chỉnh tề, tóc búi gọn, mặc áo khoác cổ bẻ màu xám đậm trung niên phụ nữ từ phía sau Hà Tiểu Xuyên đi ra.
"Cố lão bản, đây là mạ ta," Hà Tiểu Xuyên đứng bên cạnh người phụ nữ giới thiệu, "Thật ngại quá, mạ không yên tâm cho Tiểu Sanh, cứ muốn qua xem sao."
"A di khỏe ạ." Cố Yên chủ động chào Hà Tiểu Xuyên mạ.
"Thẩm!" Cố Yên sau lưng truyền đến tiếng gọi của Hà Tiểu Sanh, "Sao ngài lại đến?"
"Con bé này, vừa mới muốn chuyển ra ngoài là chuyển ra ngoài luôn," Hà Tiểu Xuyên mạ nói chưa hết câu, giọng đã nghẹn ngào.
Hà Tiểu Sanh im lặng, không nói tiếng nào.
Cố Yên thấy thế nói, "A di, hay là vào phòng trong ngồi một chút?"
"Có được không?" Hà Tiểu Xuyên mạ lau mắt.
"Thuận tiện thôi ạ, thuận tiện." Cố Yên vội nói, "Tiểu Sanh, con đưa a di vào nhà trước đi, Tiểu Xuyên, con lái xe vào đây, nhớ đóng cổng lại." Nói xong, Cố Yên lại gọi Triệu đại tẩu, "Triệu tẩu, chị không cần vội ra ngoài đâu, không sao cả, chị ngủ đi."
Triệu đại tẩu đáp lời qua cửa sổ.
Hà Tiểu Xuyên đi ra ngoài lái xe vào, Cố Yên đi về phía ký túc xá.
Hà Tiểu Xuyên mạ vào phòng cứ cau mày, trực tiếp nói với Hà Tiểu Sanh, "Tiểu Sanh, con về nhà với mạ, loại nơi này sao có thể ở được?"
Cố Yên đứng ở cửa im lặng, ký túc xá thì chắc chắn không giống nhà, nhưng mà các đồ gia dụng cần thiết thì vẫn có, với cả ký túc xá này cũng không phải kiểu giường tầng lớn, cả phòng chỉ có bốn chiếc giường, một giường một bàn, một tủ quần áo, sau này muốn kéo rèm chia thành khu riêng cũng được.
Phía trước ký túc xá đều có cái sân nhỏ cỡ mười mét vuông, đều là riêng biệt, phơi chăn nệm, quần áo rất thuận tiện, đợi khi thời tiết ấm áp, còn có thể trồng ít hoa cỏ trong sân, có gì không tốt đâu?
Ngoài ra, còn có khu vực sinh hoạt chung, tuy không có ghế sofa, tivi gì, nhưng có một chiếc bàn dài rất thực dụng, ăn cơm ở đây, uống trà gì cũng đều rất thoải mái, chứ không phải như Hà Tiểu Xuyên mạ nói là không chịu nổi.
"Thẩm, chỗ này rất tốt." Hà Tiểu Sanh mặc quần áo, cúi đầu đứng đối diện Hà Tiểu Xuyên mạ, "Con nghỉ phép thì con về nhà ở."
"Ta hỏi ca con, công việc ở đây đâu phải công việc tử tế gì đâu." Hà Tiểu Xuyên mạ nói đến đây, ý thức được Cố Yên còn ở đây, quay sang nói với nàng, "Cô nương, ta không có ý chê bai các cháu."
Cố Yên cười với bà, "Không sao ạ."
"Có thể để hai mẹ con ta nói chuyện riêng không?"
"Đương nhiên có thể."
Cố Yên quay người đi, còn cài cửa lại cho các nàng, nói thật, Hà Tiểu Xuyên con người này ngạo khí, nhưng người rất tốt, làm việc rất nghiêm túc, đáng để an tâm, Cố Yên rất thưởng thức hắn. Mạ hắn khí chất cũng tốt, nhưng người này nói chuyện không ra gì cả, bóng gió chê người ta không ra gì.
Hà Tiểu Xuyên tựa vào bên cạnh xe đứng, thấy Cố Yên ra, gọi nàng một tiếng.
Cố Yên hai tay bỏ vào túi từ từ đi qua.
"Cố lão bản thật ngại quá, làm phiền cô rồi." Hà Tiểu Xuyên áy náy nói, "Bên ngoài lạnh, cô lên xe ngồi chút nhé?"
"Không cần đâu, tôi vẫn ổn, không lạnh lắm." Cố Yên liếc xe của Hà Tiểu Xuyên, cười, "Xe tốt nhỉ."
"Xe cơ quan của ba ta, nửa đêm không tiện gọi tài xế, nên ta lái qua."
Cố Yên không để bụng, "A di thật là lợi hại nha!"
Hà Tiểu Xuyên ngừng một chút, "Mạ ta bình thường tính tình tốt lắm, Tiểu Sanh dạo gần đây càng ngày càng quá đáng "
"Ba con, chú con sắp xếp công việc cái nào mà không tốt hơn chỗ này, tại sao cứ nhất định phải tới đây làm!" Phòng mới cách âm không tốt, tiếng giận dữ của mạ Hà Tiểu Xuyên từ trong phòng truyền ra có vẻ đặc biệt lớn.
Hà Tiểu Xuyên có chút xấu hổ, "Mạ ta thấy Tiểu Sanh ở đây lo lắng, nên nói chuyện có phần quá đáng, Cố lão bản cô đừng để trong lòng."
"Không sao, a di nói vốn cũng là lời thật." Cố Yên hờ hững đáp.
Nơi này nhìn bên ngoài khá lớn, trên thực tế thì chẳng có mấy việc làm, lại còn là ở vùng hoang vu dã ngoại, với những người trông chờ công việc tốt, thì quả thực không ra gì.
Vẫn không nghe thấy tiếng Hà Tiểu Sanh, toàn là mạ Hà Tiểu Xuyên đang nói, Hà Tiểu Xuyên cũng không lên tiếng, bọn họ đứng trước xe vẫn nghe mạ Hà Tiểu Xuyên nổi giận.
"Nhiều năm như vậy, con tuy không phải do ta sinh ra, cũng như con ruột, ăn uống thứ gì cũng toàn thứ tốt nhất?"
"Lúc khó khăn nhất một nhà không có thịt ăn, vẫn luôn nhường con ăn, con nói thích cưỡi xe gắn máy, chú con không nói hai lời đi khắp nơi nhờ người mua cho con."
"Chúng ta chỉ sợ người khác nói con một câu là con ngoài, sợ người khác nói một câu 'Đứa không mẹ đáng thương'!"
"Sắp xếp cho con công việc con không làm, bắt đi xem mắt thì không thích, ba con mỗi lần hỏi con dạo này ra sao, ta vẫn còn phải bênh con. Lúc trước con ham chơi, tiểu quậy phá còn coi như là trẻ con, giờ còn đòi chuyển ra ngoài, con làm sao để ta ăn nói với ba con, với ông con!"
Sau khi mạ Hà Tiểu Xuyên nổi trận lôi đình một hồi, Hà Tiểu Sanh rốt cuộc lên tiếng, nàng máy móc nói, "Thẩm, đều là con sai, phụ lòng ngài và chú tốt với con, là do con làm ngài và chú mất mặt, xin lỗi ạ."
"Thu dọn đồ đạc về với ta."
"Xin lỗi thẩm, con không về, con ở đây làm việc rất tốt, mọi người đều chăm sóc con, ca Tiểu Xuyên cũng thường qua, ngài và chú cứ yên tâm đi."
Mạ Hà Tiểu Xuyên đè nén giận dữ nói, "Tiểu Sanh con nói xem là chúng ta chỗ nào làm không được, hay trong nhà có ai có lỗi với con, mà khiến con như vậy tát vào mặt chúng ta!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận