Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 501: Đưa Mạnh Lan về nhà (length: 7774)

Cố Yên mặc dù không có ở bệnh viện trông nom, nhưng một đêm ngủ này vẫn không ngon giấc, trong đêm tỉnh nhiều lần, trời vừa tờ mờ sáng liền dậy, Thẩm Du Thành bảo nàng ngủ thêm một chút, Cố Yên cũng không nằm được, vẫn là thức dậy, rửa mặt qua loa rồi cùng Thẩm Du Thành đến bệnh viện.
Cố Giang Hà đã đến, Mạnh Lan mặt mày tiều tụy nói với bọn họ, y tá nói tình hình của Cố Giang Hải rất ổn định, trước đó đã tỉnh lại một lần, Thẩm Du Thành liền đi cùng bác sĩ trực ban trao đổi một chút, xác thực đúng như Mạnh Lan nói, Cố Giang Hải đã tỉnh một lần, tình hình xem như không tệ.
Vốn định mau chóng đưa Mạnh Lan và Mạnh Đông Đông trở về, nhưng Thẩm Du Thành nói nên chờ Cố Giang Hải qua cơn nguy hiểm rồi nghe ý kiến của hắn, dù sao bọn họ mới là vợ chồng, người ngoài có tức giận cũng vô ích.
Dù Cố Yên và Cố Giang Hà đều rất tức giận, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nghe theo Thẩm Du Thành.
Hai ngày sau, Cố Giang Hải mới hoàn toàn tỉnh táo lại, Thẩm Du Thành không cho Cố Giang Hải chuyển sang phòng bệnh thường, phẫu thuật nhồi máu cơ tim những năm tám chín mươi chỉ có thể mổ mở ngực, đây là cuộc đại phẫu, nên vẫn ở phòng chăm sóc đặc biệt thêm mấy ngày cho phù hợp.
Mạnh Lan rất vui vẻ, nàng thấy Cố Yên không có động tĩnh gì, cũng hơi yên tâm, còn nói với Cố Giang Hà, chờ Cố Giang Hải khỏe, hai vợ chồng nhất định sẽ làm tốt, cố gắng trả hết tiền cho Cố Yên.
May mắn là những lời này nàng chỉ nói với Cố Giang Hà chứ không nói với Cố Yên, nếu không Cố Yên chắc chắn sẽ mắng cho một trận.
Cố Giang Hải động đến tim, có thể hồi phục đã là không tệ rồi, còn nghĩ đến việc bắt hắn làm việc kiếm tiền, thật là không nghĩ tới cái gì vậy?
Cố Giang Hải có thể nói chuyện, nhưng thời gian không dài, kiên trì được ba năm phút vẫn được, phòng bệnh mỗi ngày chỉ cho phép thăm bệnh mười lăm phút.
Cố Yên lập tức đi gặp Cố Giang Hải.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Cố Giang Hải đã gầy gò, hốc hác, sắc mặt vàng như nghệ, nằm trên giường bệnh, trông không còn chút sức lực nào, tựa như biến thành người khác.
"Đại ca, ngươi trở về từ cõi chết một chuyến, tuyệt đối đừng tức giận nữa."
"Không giận." Cố Giang Hải nhẹ giọng nói, "Diễm Diễm, ta muốn ly hôn với Mạnh Lan, con không cho nàng."
Cố Yên thấy Cố Giang Hải nắm chặt ga trải giường, vội vàng nói, "Đại ca, ngươi thả lỏng, đừng tức giận, tuyệt đối đừng nóng giận, vì cái loại người cặn bã đó, mà lại đem cái mạng của mình góp vào, không đáng."
Cố Giang Hải dần buông lỏng tay ra khỏi ga giường, "Được."
Cố Yên chậm rãi nói, "Đại ca, ta nói ngươi nghe, ngươi lần này muốn khỏe lại bình thường ít nhất phải dưỡng một năm nửa năm, cho dù khỏe rồi cũng không thể làm việc nặng, quán bánh bao là không thể mở được nữa. Nhưng mà, mấy đồng tiền này không đáng gì, lát nữa ta tìm cho ngươi mối làm ăn khác, không lâu sau sẽ kiếm lại được thôi, ta cũng vẫn có thể sống tốt."
"Được." Cố Giang Hải tuy nói vậy nhưng khóe mắt đã rơi lệ.
Cố Yên lấy giấy lau cho hắn, khuyên nhủ, "Đại ca, ta biết trong lòng anh khó chịu, gặp phải chuyện như vậy cũng không có cách nào, anh phải nghĩ thoáng ra, vì Mai Tử, Liễu Tử, còn có cha mẹ, anh cũng phải kiên cường."
"Ừm."
"Còn một việc nữa, Mạnh Lan nói muốn đến chăm sóc anh."
Cố Giang Hải khoát tay, "Không cần, nàng sớm đã biết chuyện Mạnh Đông Đông lén lút đánh bạc, ta không thèm thấy mặt, cứ để nàng đi đi."
"Được, chuyện ly hôn ta sẽ lo cho anh, nhưng anh nhất định phải dưỡng bệnh thật tốt, lát nữa ta đón cha mẹ lên, để cha đến chăm sóc anh."
Cố Giang Hải lại rơi nước mắt, "Ta bất hiếu."
"Đại ca, đừng nghĩ như vậy," Cố Yên khuyên, "Nếu anh nói vậy, chẳng phải là đáng ra không nên đến Tề Nam sao? Con người ta, đến đâu hay đó, ta không thể vì người khác không có lòng tốt mà lại ở nguyên một chỗ chờ đợi, có phải không?"
Được Cố Yên an ủi, cảm xúc Cố Giang Hải đã tốt hơn nhiều, sau khi Cố Yên đi ra, thấy Mạnh Lan đang ngó nhìn nàng, Cố Yên nói lần sau sẽ bảo nàng đến.
Nhưng Mạnh Lan đã không có cơ hội.
Nghĩ đến việc Cố Giang Hải nói Mạnh Lan đã sớm biết Mạnh Đông Đông lén lút đánh bạc, lòng Cố Yên càng lạnh thêm vài phần, bắt đầu trù tính đưa Mạnh Lan và Mạnh Đông Đông về nhà, đưa bọn họ về thì tốt hơn, mấu chốt là Cố Giang Hải bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh, xem tình trạng của hắn hiện tại, muốn để hắn đứng ra làm thủ tục ly hôn, chắc phải một thời gian rất dài nữa mới có thể làm được, mà trong thời gian đó có chuyện gì xảy ra thì khó nói.
May mắn là, Cố Yên có luật sư.
Cố Yên gọi Mạnh Lan từ trong bệnh viện ra, trực tiếp bắt người đưa lên xe, quần áo các thứ Cố Yên đã thu dọn cho cô ta, đều ở trên xe.
Mạnh Lan ngơ ngác, ngồi trên xe hỏi Cố Yên, "Diễm Diễm, cô có ý gì vậy?"
"Cô không nghĩ là chuyện lớn thế này xảy ra rồi lại bỏ qua như vậy chứ?" Cố Yên cười lạnh nói, "Hôm nay tôi cho người đưa hai người về nhà cẩn thận, coi như là nể mặt nhà Mạnh các người rồi. Ly hôn là chắc chắn, con cô đừng mơ tưởng, nhà chúng tôi sẽ không đưa cho các người. Mạnh Đông Đông làm hao tốn nhiều tiền như vậy, lại còn hại đại ca tôi phải nhập viện, tài sản gì đó cô càng không phải nghĩ đến. Về nói với cha mẹ cô, đừng làm ầm lên, nếu không thì tôi sẽ cho người đến niêm phong nhà các người, có bán nhà đi cũng không đủ trả nợ đâu!"
Mạnh Lan run rẩy, "Diễm Diễm, cô không thể làm vậy, đại ca cô bây giờ cần tôi, cho dù ly hôn cũng phải do đại ca cô quyết định, không thể để cô nói là ly là ly."
Cố Yên nói xong phất tay với tài xế, "Đi thôi!"
Bạch Vân Phi đã sắp xếp một chiếc xe, bên Cố Yên thêm hai chiếc, đưa Mạnh Đông Đông và hai chị em Mạnh Lan về hết ba chiếc xe, đúng là một trận hoành tráng!
Trên đường đi rất thuận lợi, xe vừa vào thôn Mạnh Lan liền gây ra một trận náo động, hai chị em nhà Mạnh ở thành phố đúng là ghê gớm, khí thế thế này, khiến người ta quá ngưỡng mộ!
Cố Giang Hà không quá mạnh mẽ, nhưng Cố Yên đã sắp xếp Thôi Khải Chấn cùng trở về, vừa có thể kiềm chế cục diện, vừa có thể tỉnh táo giải quyết chuyện này.
Nếu như để Cố Giang Hà đứng ra, có khi chưa nói xong chuyện đã đánh nhau rồi.
Người trong thôn đều ra xem náo nhiệt, nhà Mạnh có khách đến xem cũng rất đông, hai ông bà nhà Mạnh nghe tin, đã vội ra đón, có vẻ đắc ý, nhưng khi thấy Mạnh Đông Đông từ trên xe bước xuống, đứng còn không vững, mọi người đều ngạc nhiên, chuyện gì thế này?
Mạnh phụ thấy tình hình có vẻ không ổn, lập tức gọi Mạnh Lan, "Lan Tử, em trai con làm sao vậy?"
Trên đường trở về Mạnh Lan vốn dĩ không có ngồi chung xe với Mạnh Đông Đông, tức là kể từ lúc Mạnh Đông Đông bị Bạch Vân Phi bắt về, cô ta chưa từng gặp hắn, cũng không biết hắn đã biến thành cái dạng gì, lại không dám hỏi Cố Yên, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của Mạnh Đông Đông, Mạnh Lan cũng run lên, Mạnh Đông Đông bây giờ còn có chút dáng người sao?
Thôi Khải Chấn bước xuống xe, sau đó là Cố Giang Hà.
"Ồ, Giang Hà cũng đến." Mạnh phụ thấy Cố Giang Hà là sinh viên đại học thì lại cười đón.
"Thím, hôm nay chúng cháu đến là để đưa chị dâu và Đông Đông về." Cố Giang Hà nói, "Lần trước cháu viết thư, chắc thím đã nhận được, cái loại nhân phẩm như thế nhà cháu hầu hạ không nổi, nên cố ý mang người về."
Mấy người cao to mang đồ vật qua, đều là hành lý của Mạnh Lan và Mạnh Đông Đông.
Mặt Mạnh phụ biến sắc, "Con có ý gì?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận