Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 625: Phát điên Quý mẫu (length: 3792)

Thẩm Du Thành đi làm mệt mỏi, vốn dĩ đều nhanh ngủ, Cố Yên trở về hắn lại hoàn toàn tỉnh táo.
"Sao giờ mới về?" Thẩm Du Thành thật tủi thân, người ta đều là đàn ông ngày ngày ở bên ngoài không về nhà, nhà bọn họ lại hoàn toàn ngược lại, Cố Yên luôn là người bận rộn nhất.
"Chiều đi hát karaoke, sau đó lại đi ăn cơm."
"Vui không?"
"Vui, lần sau dẫn ngươi đi."
Thẩm Du Thành hít hà một cái, "Uống rượu à?"
"Uống một chút," Cố Yên ghé vào bên mặt hắn hôn một cái, cố ý há miệng phả hơi vào mặt hắn, "Thối không?"
"Thối, nhanh đi tắm đi."
Cố Yên cố tình làm nũng, "Không muốn tắm."
Thẩm Du Thành ngồi dậy, "Tối Giang Hà gọi điện thoại, hắn nói năm nay không về, muốn dời ba năm nữa mới về."
"Vậy dời đi."
Thái độ hờ hững của Cố Yên làm Thẩm Du Thành giật mình, "Ngươi đồng ý?"
"Có gì mà không đồng ý chứ, ta đi tắm đây." Cố Yên đứng lên nháy mắt với Thẩm Du Thành một cái, "Ta đi tắm, chờ ta nhé."
Thẩm Du Thành không hiểu ra sao, Cố Yên vừa tắm xong trở về, hắn liền bực bội hỏi, "Sao ngươi không cản hắn?"
Cố Yên mặc đồ ngủ, vừa lên giường vừa nói, "Trước kia hắn cùng Bạch Tình chia tay, một mình đi tây nam, ta sợ hắn nghĩ quẩn, chết ở ngoài đó, nên mới hết lần này đến lần khác cản hắn đi, giờ hắn cùng Bạch Tình kết hôn rồi, con cái cũng có, cuộc sống nhỏ hạnh phúc biết bao, ta còn gì mà không thông suốt."
Nói thật, có Cố Yên giúp đỡ, điều kiện sinh hoạt của Cố Giang Hà và Quý Bạch Tình ở bên kia hoàn toàn không có vấn đề, hai người họ yêu thương nhau, còn rất hạnh phúc, nàng đương nhiên không lo.
Chỉ là, chờ hắn về phát hiện chị cả và Vương Hữu Lễ đã chết, không biết sẽ có tâm trạng như thế nào.
Cũng may anh chị em Cố gia đông, nếu không những người như Cố Giang Hà này có tâm lý trốn tránh, không quan tâm đến bố mẹ Cố gia, thì thật là quá đáng.
Cố Yên lên giường, Thẩm Du Thành quay người tắt đèn, phòng lập tức chìm vào một mảnh tối đen.
Rất nhanh giọng Cố Yên vang lên, "Nhẹ một chút."
Ba năm đã đến, Cố Giang Hà không về, Quý Bạch Tình chắc chắn cũng không về.
Quý mẫu biết chuyện sau đó, tức đến trợn mắt, lập tức chạy đến công ty của Cố Yên tìm nàng.
Mấy năm nay, Cố Yên đối với bà lão Quý gia vẫn luôn nhường nhịn, dù sao ai bảo con gái người ta, lại âm thầm trở thành vợ của anh trai mình, trong bụng còn có một đứa, ai cũng không lý lại được.
Quý mẫu tới đây, bất kể Quý Bạch Lương hay Phạm Đình Phương đều không biết, Cố Yên một mặt bảo người đi đón Phạm Đình Phương, một mặt nhanh chóng đưa Quý mẫu đến văn phòng của mình.
Quý mẫu vừa vào văn phòng Cố Yên liền xông thẳng đến bàn làm việc của nàng, không cần biết trên bàn có gì, cứ thế ngã lại, ném lại, đập phá.
Đồ sứ tốt, chén trà, ly cà phê Cố Yên thích nhất không cần biết là mấy chục đồng, hay hơn trăm đồng, khi đập xuống đất đều có âm thanh như nhau, choang, đều rất vang.
Các loại hợp đồng, văn kiện bị ném xuống đất, hòa với bã trà, nước trà trong ly, chẳng mấy chốc chữ viết trên giấy nhòe đi.
Quý mẫu vừa đập phá vừa mắng, "Một nhà các người đều là lừa đảo, lừa con gái ta không chịu về! Các ngươi không để ta sống tốt, ta cũng không để cho các ngươi dễ chịu."
Một bà lão vốn ưu nhã, hiền hòa, giờ phút này giống như một người điên, mặt mày dữ tợn đến đáng sợ.
Cố Yên đứng ở cửa xem Quý mẫu phát điên trong văn phòng, mặt không cảm xúc, nhân viên và trợ lý đứng xung quanh Cố Yên đều im như thóc, không có lệnh của Cố Yên, ai cũng không dám tiến lên.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận