Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 224: Không sinh nhi tử không phạm tội a (length: 7321)

Bánh kẹo mừng bên trong thường là loại đường đỏ thẫm, hơn nữa đều được gói kỹ trước, rất cứng, chẳng dễ ăn chút nào.
"Không sao, không sao, con cùng em gái con mỗi người một nửa, đi, chúng ta ra chợ mua hạt dưa ăn nhé."
Vừa nghe mua hạt dưa, Cố Xuân Mai và Cố Xuân Liễu đều vui vẻ.
Hôm nay không có phiên chợ, muốn ăn đồ ăn vặt chỉ có thể ra chợ mua, ở chợ tuy không có gì ngon, nhưng hạt dưa thì vẫn có.
Ba cô cháu đang nói chuyện thì thấy cô dâu ở đằng sau khóc nức nở, người ta vẫn bảo khóc trong ngày cưới là tốt, nên con gái khi về nhà chồng phải khóc mới được, không thì sẽ bị người ta chê cười.
Cố Yên thấy rất lạ, rõ ràng kết hôn là chuyện vui, sao lại phải khóc nhỉ?
Nhưng Tiểu Phượng đi lấy chồng cũng không ảnh hưởng đến việc Cố Yên dẫn hai đứa trẻ đi mua hạt dưa, đợi mua xong hạt dưa ra thì cô dâu đã được xe kéo chở đi rồi.
Gả con gái khác với cưới vợ, đưa con gái ra khỏi nhà là coi như xong chuyện, người đến giúp cũng nên về thôi.
Vậy nên khi Cố Yên dẫn Mai Tử, Liễu Tử về nhà vừa ăn hạt dưa, thì Cố mẫu và Mạnh Lan cũng đã về rồi.
Cố Yên xem đồng hồ mới mười giờ, sau đó lại muốn đi chợ.
Cố mẫu không vui, quát Cố Yên, "Đã từng này tuổi rồi, chỉ biết chơi."
Cố Yên cảm thấy rất khó hiểu, "Đi chợ là mua đồ ăn cho nhà ngày Tết, lẽ nào ta chỉ đi chơi thôi sao?"
"Ngươi liệu mà tìm cho ta một đối tượng đi." Cố mẫu tức giận nói.
Cố Yên không biết nàng đang trút giận gì lên mình nữa.
Mạnh Lan đi sau Cố mẫu, vành mắt đã đỏ hoe.
"Chị dâu, sao thế?" Cố Yên khó hiểu hỏi. Chẳng lẽ Tiểu Phượng lấy chồng mà làm nàng cảm động à?
Cố mẫu đột nhiên quay đầu nói, "Khi nào liệu mà mang về cho ta một đứa, nhất định phải sinh được thằng cu."
Cố Yên bừng tỉnh hiểu ra.
Nói lý lẽ thì mối quan hệ thân thiết như nhà Tiểu Phượng, Mạnh Lan thân là chị dâu phải đi đưa dâu mới đúng, nhưng chỉ vì nàng không có con trai, nên không đi được. Ở nông thôn thì người không có cả con trai con gái không phải là người có phúc, nên nàng chỉ được đi giúp việc mà không được đi đưa dâu.
Lúc này Cố Yên nói, "Mẹ, nhà Thanh diệt vong từ lâu rồi, đừng có mà lấy cái lịch cũ đó ra hành hạ người ta nữa."
"Liên quan gì đến con," Cố mẫu thấy nàng vẫn còn ăn hạt dưa thì nói, "Chỉ biết ăn, chẳng có chút tác dụng."
Cố Yên cạn lời... Nàng lập tức chạy vào phòng, lấy đôi bông tai vàng kia ra, vừa mở hộp vừa đeo cho Mạnh Lan, nói, "Chị dâu, chị sinh Mai Tử, Liễu Tử cho nhà vất vả rồi, tối qua em quên mất không đưa cho chị, em đeo cho chị nhé."
Cố mẫu vừa thấy Cố Yên vẫn còn một đôi bông tai vàng, mắt trợn tròn, con này mua mấy đôi rồi vậy?
Mạnh Lan thấy là vàng, thì giật mình, "Diễm Diễm, cái này..."
Cố Yên nhanh tay đeo vào cho nàng, hời hợt nói, "Chị dâu, không sinh con trai có phạm tội gì đâu, đừng thấy mình thua kém ai cả mà không ngẩng mặt lên được."
Mạnh Lan kéo kéo tay Cố Yên, nhỏ giọng nói, "Em đừng có nói nữa."
"Không nói nữa, đeo vào đi, trông đẹp đấy."
Tính ra thì tuổi Mạnh Lan cũng không lớn, chắc tại sinh hai đứa rồi lại còn bị sẩy thai, nhà lại nghèo, ăn không đủ chất nên sắc mặt mới không được tốt.
Cố mẫu liếc Cố Yên một cái, đi vào bếp nhào bột.
"Giang Hà nó ơi," ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng của dì Đại Hải, sau đó thấy dì Đại Hải đi vào.
Dì khoác cái áo khoác lông cừu, người tròn vo, tay bê cái bát tô lớn, trên đậy cái nắp chậu.
Cố mẫu hai tay dính đầy bột chui ra từ bếp, "Ai, sao chị lại rảnh tới vậy?"
"Cha nó nấu hai bộ lòng lợn, vừa nấu xong liền vội vàng mang cho các cô đây." Dì Đại Hải vô thức liếc nhìn Cố Yên, "Giang Hà có về nhà rồi không?"
Cố mẫu vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào, "Vốn không định cho nó về đâu, ai dè hôm qua nó lại về."
"Trẻ tuổi phải đi lại chứ."
"Hữu Lễ nhà chị đâu, rảnh thì cho nó qua chơi với Giang Hà nhé."
Cố Yên nghĩ thầm, câu này là thừa rồi, hai đứa chúng nó ở gần nhau vậy, ngày nào chả gặp, có gì mà phải rủ nhau chơi chứ?
"Hữu Lễ mấy hôm nay về có lẽ bị lạnh, hơi cảm rồi, đang ngủ ở nhà đấy." Dì Đại Hải nhìn Cố Yên nói, "Diễm Diễm, qua nhà dì chơi đi, chú Đại Hải nhà dì đang nấu thịt kho tàu đó."
Ôi, đúng là "chồn chúc Tết gà" mà?
"Thật ngại quá, dì Đại Hải," Cố Yên cười như không cười nói, "Con còn phải ở nhà trông con nhỏ nữa, không rảnh."
Cố mẫu nghe Cố Yên ăn nói khó chịu, nói, "Thôi được, tối đến rảnh thì mình qua uống trà nhé."
"Đồ Tết chuẩn bị đến đâu rồi, còn thiếu gì không, chị mang sang cho." Dì Đại Hải nhiệt tình nói.
"Không cần đâu, Giang Hà về thì bảo nó đi mua cho là được."
Cố Yên kê ghế dài ra, định ngồi trong sân vừa ăn hạt dưa vừa nghe bọn họ "đánh thái cực", nhưng Cố mẫu không hề cho nàng cơ hội, bắt nàng ra bếp nhào bột, còn mình thì kéo dì Đại Hải ra ngoài nói chuyện.
Cố Yên tuy không muốn làm việc, nhưng cũng không muốn để bà cụ mệt, liền rửa tay xắn tay áo, ra bếp nhào bột.
Ở nông thôn những năm 80, 90, ăn Tết có nhiều điều cầu kỳ, trước Tết phải hấp bánh bao rồi, cứ thế ăn đến rằm tháng giêng, vậy nên mỗi khi gần Tết là việc hấp bánh bao rất vất vả.
Cố Yên nhìn chậu bột lớn trước mắt mà hoa cả mắt, cái chậu bột lớn như thế này, nếu mà làm hết, tay nàng chắc là tàn phế luôn quá?
Mạnh Lan đi tới, xắn tay áo nói, "Diễm Diễm, em ra trông Mai Tử với Liễu Tử đi, để chị làm."
"Không sao, chị làm cùng, đợi em đi rồi có khi không làm được việc này nữa đâu."
"Không phải cha nói không cho em đi rồi sao?" Mạnh Lan cũng không rảnh rỗi, lấy một cái chậu khác đến, đổ một nửa số bột từ chậu của Cố Yên ra, rồi bắt đầu nhào.
"Hắn bảo không cho em đi thì em không đi à?"
"Diễm Diễm," Mạnh Lan vừa nhào bột vừa nhỏ giọng nói, "Em giúp chị tìm một việc làm trên thành phố nhé."
Cố Yên rất ngạc nhiên, nàng vẫn cảm thấy Mạnh Lan tính tình là dạng khá yếu đuối, không ngờ nàng còn có ý tưởng này.
"Chị dâu, em giúp chị tìm việc chắc chắn không có vấn đề, nhưng anh cả cũng phải đi cùng mới được, không thì một mình chị ở đó, chả phải anh cả không 'ăn tươi' được em sao? Chị làm công tác tư tưởng với anh cả đi, hai anh chị cùng nhau lên."
Mạnh Lan cúi đầu nhào bột không nói, một lúc sau mới đáp, "Được!"
Lúc Cố mẫu về thì vui vẻ ra mặt, Cố Yên nhìn thì thấy khác hẳn, liền gọi Tiểu Mai Tử đến, cúi đầu thì thầm mấy câu bên tai cô bé, lát sau Tiểu Mai Tử liền chạy về, nói với Cố Yên, "Cô ơi, bà nói dì Đại Hải sẽ giới thiệu đối tượng cho cô đó, đến lúc đó cháu có cô dượng nhé."
Cố Yên cười lạnh, mẹ của Vương Hữu Lễ có phải bị bệnh rồi không vậy!
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận