Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 211: Không cách nào tự kềm chế (length: 7454)

Nàng liền ở bên cạnh, mái tóc dài rối bù xõa trên gối, ngủ một đêm, mặt nàng cũng bóng dầu, không hiểu sao, hắn lại không thấy nàng luộm thuộm, còn đặc biệt muốn gần gũi nàng.
Đây chính là lúc yêu, cho dù đối phương luộm thuộm như chó cũng không ghét bỏ.
Nói cách khác, lúc không yêu, đối phương dù là tiên nữ hạ phàm, e rằng cũng không thích nổi.
Nghĩ đến vấn đề sinh lý của mình, Thẩm Du Thành thật hận không thể ngày mai cưới vợ động phòng, ai, chỉ có thể nhìn không thể ăn, có lẽ chỉ có chính nhân quân tử mới cảm nhận được.
"Nhìn đủ chưa?" Người bên cạnh bất chợt lên tiếng, dọa Thẩm Du Thành giật mình, hắn vừa định ngồi dậy, liền bị Cố Yên giữ chặt.
"Ngủ dậy là muốn đi!" Cố Yên trầm giọng mở mắt, "Không muốn lăn lộn sao?"
Thẩm Du Thành. Được thôi, hắn liền nhận "tội" đi, một cái xoay người liền đè nàng xuống dưới thân.
Trái tim nhỏ của Cố Yên bỗng hẫng một nhịp, "Làm gì đó? Giữa ban ngày không thể làm chuyện đó."
Thẩm Du Thành. Đôi mắt sâu như đầm nhìn nàng, trong giọng nói khàn khàn có chút cảm tính, "Không muốn chạy nữa, hôm nay không đi làm, hay là chúng ta làm chút vận động."
Cố Yên trước hết mở to mắt, sau đó mặt đỏ bừng, a a a a, hắn cái lão SP những năm 80 này, sao mà biết thả thính thế?
Nàng muốn kéo chăn trùm mặt, nhưng cả chăn lẫn người đều bị hắn đè xuống.
"Diễm Diễm, ta chờ không được nữa," Thẩm Du Thành ánh mắt đong đầy thâm tình tựa một vũng nước sâu, "Chúng ta đăng ký kết hôn đi."
Cố Yên nhịn không được đưa tay che mặt, nàng xong đời rồi, nguyên tắc gì, lý lẽ gì, nàng không màng hết, nàng chỉ muốn chìm trong sự quyến rũ của mỹ nam, không thể tự kiềm chế.
"Ta hỏi bạn làm ở cục dân chính thủ tục đăng ký kết hôn rồi, họ bảo cầm giấy giới thiệu của thôn với sổ hộ khẩu là được. Hay là không phải ăn Tết chúng ta về nhà cùng nhau đi, sau đó khi quay lại mang theo giấy giới thiệu và sổ hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký."
"Khụ khụ." Cố Yên không che mặt nữa, "Cái đó, năm sau nói đi, mau dậy đi, anh đè em muốn đi vệ sinh."
Thẩm Du Thành. Chuyện này mà cũng trốn được, phục nàng!
Hắn cuối cùng không dây dưa buông Cố Yên ra, lúc này buông nàng ra, thật không phải là đàn ông, nhưng cũng không làm gì, chỉ là hôn thêm một lúc.
Cũng chính là thêm một chút hôn đó, khiến môi Cố Yên tươi như son, Thẩm Du Thành cũng không khá hơn gì, trên cổ hắn có thêm một dấu "dâu tây", ha ha huề nhau!
Hai người rời giường, rửa mặt xong, Cố Yên cầm gương ngắm bên trái một chút, bên phải một chút, sao mà thấy miệng mình méo mó.
Thẩm Du Thành ra ngoài rồi lại cầm cái hộp sứ trắng đi vào, nói, "Bên ngoài hạ nhiệt độ rồi, thời tiết lạnh lắm, lát nữa em ra ngoài mặc ấm một chút."
Cố Yên vỗ vỗ môi, "Lát nữa nói sau."
Mặt mũi thế này thì ra đường kiểu gì?
"Anh cầm cái gì vậy?" Cố Yên tò mò hỏi.
Thẩm Du Thành mở bàn tay ra, trong đó là một hộp sứ trắng vuông, phía trên có nắp sứ cùng màu, trên nắp vẽ cành lựu, còn có hai quả lựu, trông rất tinh xảo.
"Đây là cái hộp đựng xà phòng hả?" Cố Yên hiếu kỳ hỏi.
"Em đúng là nói đúng, bà nói đây là hộp đựng xà phòng của thời đó, mà hình như loại hộp xà phòng này nhà giàu mới dùng được, cái hộp này cũng là đồ hồi môn của bà." Thẩm Du Thành vừa nói vừa mở nắp hộp ra, "Tối hôm kia bà bảo anh mang đến cho em, anh bận nói chuyện với anh hai nên không để ý, tối qua em lại ngủ sớm."
Không hiểu sao, nghe thấy chữ "ngủ", Cố Yên cảm thấy mặt nóng ran.
Nàng liếc mắt vào hộp rồi kinh hô, vì bên trong đầy bông tai, vòng tai, khuyên tai.
Tối qua bà Giang đến có nói là bà có mấy đôi nấm tuyết đinh không đeo tới muốn cho Cố Yên, nhưng Cố Yên không ngờ nhiều thế, hơn nữa những đôi bông tai này, đều không đơn giản đều bằng bạc, có đôi còn đính đỏ, lục không biết là bảo thạch gì hay gì khác.
Cố Yên lập tức bị thu hút, nàng cầm một đôi khuyên tai đá lấp lánh hỏi Thẩm Du Thành, "Cái màu đỏ này có phải hồng ngọc không?"
"Anh cũng không biết, chắc là mã não gì đó."
Cố Yên nghi ngờ, "Mã não đâu có trong suốt như vậy."
"Anh chỉ biết cái màu xanh lục là lục tùng thạch, đôi xanh đậm là lam bảo, còn lại anh không rõ. Mấy thứ này là bà anh giấu đó, không thì đã chẳng còn." Thẩm Du Thành để hộp xà phòng lên bàn, rồi đưa tay lấy đôi khuyên tai đá đỏ từ tay Cố Yên nói, "Anh đeo cho em."
"Không muốn không muốn," Cố Yên vội từ chối, "Em tự chọn một đôi."
Bà Giang nói là cho nàng, nhưng nàng không thể mặt dày vậy được.
Thẩm Du Thành cũng không tranh cãi, nói, "Hay là cái lục tùng thạch này đi, cái này không đáng tiền."
Cố Yên nhìn lớp vàng óng lót dưới lục tùng thạch, thầm nghĩ, anh hình như hiểu sai về không đáng tiền rồi thì phải?
Cố Yên lục lọi trong hộp xà phòng một hồi, cuối cùng chọn một đôi nấm tuyết đinh to bằng hạt gạo, nói, "Em đeo cái này."
"Bà nói là hồi mới xỏ lỗ tai, người nhà đưa cho bà đeo."
Cố Yên cười ha ha hai tiếng, "Vậy em đúng là biết chọn."
Thẩm Du Thành không nói gì giơ đôi khuyên tai đá đỏ trong tay lên, rồi đưa về phía tai nàng, Cố Yên phản ứng nhanh, liền tránh.
Thẩm Du Thành túm nàng lại, giữ nàng bên bàn, nói, "Thật là không nghe lời, đã nói với em không phải đồ đáng giá gì, đeo chơi một chút thì có sao?"
Cố Yên sợ hắn xỏ không đúng lỗ lại đâm vào mặt nàng!
Hắn vừa nói vừa thấy châm khuyên tai chuẩn bị "xỏ" vào tai Cố Yên.
Vốn Cố Yên bị hắn giam cầm, mặt đối mặt, cảm giác giữa hai người hẳn là ái muội lắm, nhưng nào ai ngờ Cố Yên lại thấy hơi sợ, nhìn tay hắn đưa đến không khỏi hỏi, "Anh làm được không?"
Thẩm Du Thành khựng lại, mặt tối đi, "Đàn ông thì có thể không làm được?"
Được rồi, Cố Yên đành để hắn đeo.
Da Thẩm Du Thành trắng trẻo mịn màng, nhìn gần không có mụn đầu đen hay vết thâm, chỉ có ít râu xanh lún phún trên cằm. Người ta bảo râu đàn ông mọc nhanh vì hormone sinh dục nam dồi dào. Nghĩ đến đây, Cố Yên lại nghĩ đến buổi sáng kia, bỗng thấy mặt mình nóng ran.
Nàng chỉ là suy nghĩ linh tinh thôi, có đâu có thèm muốn thân thể hắn.
Thẩm Du Thành cẩn thận nắm vành tai Cố Yên, nín thở, nhắm đúng lỗ tai, một phát xuyên qua, chẳng tốn chút sức.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận