Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 792: Này dạng nhân sinh, nàng rất thỏa mãn ( đại kết cục ) (length: 3973)

Nghe được giọng Bạch Thanh Nhạc kia, Cố Hướng Nam từ trước đến nay bình tĩnh ung dung vậy mà lại luống cuống, nàng cùng cô cô ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau, không chắc cô cô có nghe thấy không.
Cố Hướng Nam im lặng một chút, vươn tay ấn nút đỏ tắt điện thoại.
Ai ngờ Bạch Thanh Nhạc thấy Cố Hướng Nam cúp máy, không bỏ cuộc, lại gọi tới, nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, trời rất lạnh, Cố Hướng Nam chỉ cảm thấy sau lưng "hoa" một cái mồ hôi nhễ nhại, nàng không biết cô cô bên cạnh có nghe được tiếng Bạch Thanh Nhạc nói chuyện không, lại vội cúp máy.
Nàng hoàn toàn không ý thức được, hành vi này của nàng chứng tỏ nàng thực sự chột dạ, nhưng nàng có gì mà phải chột dạ, đâu cần thiết chứ!
"Điện thoại của ai vậy," Thẩm Uyên ở phía trước nói, "Sao không nghe?"
Cố Hướng Nam giật mình, với người từ nhỏ không biết nói dối như nàng mà nói, nói dối tương đối khó, nhưng nàng vẫn cố cắn răng nói, "Không quen biết, chắc gọi nhầm."
"À, ngươi gọi cho dì hàng xóm, nhờ dì ấy ra gara lấy đồ giúp."
Cố Hướng Nam nhanh chóng "Vâng", cầm điện thoại gọi đi.
Nàng hoàn toàn không phát hiện, Cố Yên ngồi bên cạnh nàng đã nhếch mép cười, kỳ thực Cố Yên đã nghe thấy Bạch Thanh Nhạc nói chuyện, lần trước nghe Cố Hướng Nam nói Bạch Thanh Nhạc tự lái xe đưa nàng về, nàng đã rất ngạc nhiên, rốt cuộc những lãnh đạo doanh nghiệp như bọn họ, thời gian rất quý, có thể đi máy bay về, sao có thể lái xe chứ?
Đằng này Bạch Thanh Nhạc lại tự lái xe về.
Trước đây nàng không nghĩ ra, nhưng vừa rồi nghe được Bạch Thanh Nhạc gọi tới, lại thấy Cố Hướng Nam luống cuống cúp máy, biểu hiện bất an, nàng liền hiểu, hai đứa trẻ này có lẽ có vấn đề.
Cố Yên thực cảm khái, thời gian trôi nhanh, làm già đi thế hệ bọn họ, đời sau lại trưởng thành, cứ thế hết đời này đến đời khác, thật tốt.
Ô tô chạy nhanh trên đại lộ rợp bóng cây dẫn đến biệt thự của Cố Yên, ánh thủy tinh phản chiếu những tòa nhà cao tầng hai bên nhanh chóng lùi lại, như thời gian trôi, cảm giác như trải qua nhiều thứ, nhưng thực tế cũng chỉ là trong nháy mắt.
Nhân sinh ở giữa đất trời, như bóng câu qua khe cửa, chỉ trong chớp mắt.
Ngày thường không cảm thấy, tính kỹ lại, từ khi trở thành Cố Diễm Diễm đến giờ, vậy mà đã gần ba mươi năm.
Nàng đã tận mắt nhìn kết cục của nhiều nhân vật trong nguyên tác « Biển cả nhân sinh » thay đổi, Cố Giang Hà không mất sớm, Quý Bạch Tình cũng không uất hận mà chết. Nàng xem Diệp Hoa, Giang nãi nãi, Vương Hữu Lễ, Cố Linh Linh, cha mẹ Cố gia, cha mẹ Vương Hữu Lễ lần lượt qua đời, nhìn những người thân cùng phấn đấu, bạn bè dần mất đi tuổi xuân, xem lớp trẻ con lớn lên, kết hôn, sinh con, đều có thành tựu riêng trong lĩnh vực của mình, nàng cố hết sức, giúp đỡ vô số người, đã từng dùng thủ đoạn bất thường để đạt mục đích của mình.
Bấy nhiêu năm, nàng sớm đã hoàn toàn trở thành Cố Diễm Diễm, ngược lại ký ức của Cố Yên ban đầu lại càng ngày càng mờ nhạt trong đầu nàng. Có khi tỉnh dậy trong mộng, nàng còn giật mình, không phân biệt được rốt cuộc những gì Cố Yên đã trải qua là mộng cảnh hay là thật sự đã tồn tại?
Cửa kính ô tô hơi hé, gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, trên khuôn mặt ôn nhuận của Cố Yên, dần hiện lên ý cười.
Kỳ thực nàng vẫn may mắn, gặp được Thẩm Du Thành bao dung nàng, gây dựng sự nghiệp của riêng mình, có một đứa con không nghe lời, cuối cùng lại trở về bên cạnh.
Gửi thân phù du giữa đất trời, bé nhỏ như một giọt nước trong biển cả bao la, cuộc sống như vậy, nàng rất mãn nguyện!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận