Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 163: Chiếu cố Tào Giai Giai (length: 8835)

Trâu Sĩ Hồng vừa vặn có mặt ở đó, hắn đã đưa chiếc vòng tay bằng vàng ra ngoài, nhưng đường dây điện thoại cần kéo từ thị trấn về, có thể sẽ mất hai ba ngày. May mắn lần trước bọn họ lắp đặt dây điện đã dựng sẵn cột, nếu không kéo dây điện thoại sẽ còn phiền phức hơn. Nhưng phiền phức một chút cũng không sao, có thể lắp là tốt rồi.
Cố Yên lại nói với Thôi Khải Chấn về chuyện giả vờ, Thôi Khải Chấn nói đợi Cố Yên từ căn cứ trở về bọn họ sẽ đến bệnh viện, mọi chuyện đều đã bàn xong, Cố Yên đến thẳng căn cứ, lúc đến nơi thì trời đã tối.
Sau một giờ đạp xe, Cố Yên mồ hôi nhễ nhại, xe còn chưa dừng, Hà Tiểu Sanh đã chạy như bay đến, dang hai tay ôm Cố Yên thật chặt, gọi lớn với nàng: "Béo tỷ, Hà Tiểu Sanh ta đã về rồi!"
Cố Yên bị nàng ôm đến nhe răng nhăn mặt, "Tiểu Sanh ơi ta sắp khát chết rồi, có thể cho ta uống ngụm nước trước được không?"
Hà Tiểu Sanh buông nàng ra, "Để em đi lấy cho chị, em mang sữa bột mạch nha về, em đi pha cho chị một ly, vị quýt ngon lắm."
Nói xong liền chạy đi.
Cố Yên thở phào, nhìn bóng dáng như gió của Hà Tiểu Sanh, cô thật sự không muốn Tiểu Sanh đi đâu, cô ấy về thật tốt. Bây giờ Trần Khả quản tài chính, Hà Tiểu Sanh quản vật tư, đều là người đáng tin, quá tốt!
Hà Tiểu Sanh không chỉ mang về sữa bột mạch nha mà còn mang theo rất nhiều thứ khó mua thời nay, kẹo sữa thỏ trắng, sô cô la, bột cà phê, sữa bột, toàn là đồ ngon.
Hà Tiểu Sanh cũng rất hào phóng, cái gì cũng đưa cho Cố Yên, Cố Yên không nhận, Hà Tiểu Sanh liền ném hết lên bàn của cô.
Tìm được một nhân viên còn giàu hơn cả lão bản là như thế nào, cô xem như đã hiểu.
Qua lời kể của Hà Tiểu Sanh, Cố Yên rốt cuộc biết chuyện Tiểu Tề chọn D tràng là thế nào.
Hôm đó Tiểu Tề tìm Hà Tiểu Sanh, nói năm xưa đã trách nhầm nàng, mong nàng tha thứ. Hà Tiểu Sanh nói muốn tha thứ cho Tiểu Tề cũng được, nhưng hắn phải thể hiện thành ý, chỉ là nàng không ngờ Tiểu Tề lại đi phá sới của người ta, thay nàng trút giận.
Chồng Tào Giai Giai tên là Cao Sấm, vì Tào Giai Giai mà đánh nhau, ngồi tù hai năm, sau khi ra tù thì Tào Giai Giai vừa hay bị đánh đến sinh non, tiếng xấu nổi lên, nên đã kết hôn với Cao Sấm, hai người mở quán mạt chược, làm sòng bạc.
Thật ra hôm Cố Yên đi qua quán ăn vặt của Tào Giai Giai, hai người họ đã rất cảnh giác, đến tối mới treo đèn lồng vàng bắt đầu kinh doanh.
Tiểu Tề nghe được Cao Sấm có một kẻ thù tên là lão Hắc.
Hắn tìm hai người trung niên trông hiền lành, dễ bắt nạt, bảo họ đến quán mạt chược của Tào Giai Giai cố ý làm ầm lên, gây mâu thuẫn, Tiểu Tề mang người ở dưới chờ, họ ngã bàn ghế làm tín hiệu, giả bộ như người của lão Hắc đến gây chuyện với Cao Sấm.
Lúc Tiểu Tề dẫn người xông lên, đồng thời cho người đi báo cảnh sát, khi cảnh sát sắp đến thì người ở dưới húyt sáo báo hiệu, Tiểu Tề bọn họ liền rút lui.
Những kẻ trông quán của Cao Sấm từ trước đến nay đã bị người của Tiểu Tề mua chuộc, Tiểu Tề chặn cửa sau, Cao Sấm, Tào Giai Giai cùng hai người coi sới đều bị bắt, không ai chạy thoát.
Hiện tại họ đang bị trừng trị nghiêm khắc, hai vợ chồng này chắc phải hai ba năm nữa mới ra được.
Hà Tiểu Sanh rất cao hứng, "Béo tỷ, chị nói Tào Giai Giai xinh đẹp vậy, sao lại xấu xa như thế?"
"Tâm địa bất chính thì không còn cách nào," Cố Yên thở dài, cô nghĩ nhiều hơn một chút, "Ta thấy chồng cô ta rất yêu cô ta, nhỡ đâu hắn ta nhận hết tội, Tào Giai Giai chắc không bị ở tù mấy ngày đâu, tốt nhất là em nên tìm người trông coi cô ta một chút."
"Hả, em còn phải trông coi cô ta sao?" Hà Tiểu Sanh ngơ ngác, "Em bị làm sao vậy trời."
Cố Yên kéo khóe miệng, "Em đúng là ngây thơ thật, ta đang nói móc em đó em không hiểu à."
"Ơ..."
"Vậy trông như thế nào Béo tỷ?" Hà Tiểu Sanh nhíu mày, "Hay là em nói với ba em một tiếng?"
"Đừng lôi người nhà vào," Cố Yên nghĩ rồi nói, "Tào Giai Giai từng làm ca đêm ở khách sạn Phương Bắc, lúc làm nhân viên phục vụ cô ta đã từng dụ dỗ một cán bộ, lúc đó còn mang thai, vợ của cán bộ đó đã cho người đánh Tào Giai Giai đến sẩy thai, em nghĩ xem bà vợ cán bộ đó mà biết thì có chiếu cố Tào Giai Giai không?"
Hà Tiểu Sanh trợn mắt há hốc mồm, còn nuốt nước bọt một cách khó khăn. Béo tỷ của cô, dường như thật đáng sợ.
Cố Yên cười nhạt, "Sợ rồi à, sợ thì thôi, ta chỉ nói vậy thôi mà."
Hà Tiểu Sanh cười toe toét, "Vậy cần phải chiếu cố chứ, Béo tỷ, bà vợ cán bộ kia ở đâu, chị biết không?"
Hà Tiểu Sanh nàng tuyệt đối có thù tất báo, có oán báo oán chủ.
"Không biết, nhưng mà ở khách sạn Phương Bắc có một người tên lão Trương rất hiểu rõ về Tào Giai Giai, có thể đi tìm lão Trương đó. Đừng để lộ chuyện Tào Giai Giai vào tù ra, ta thấy lão Trương và cô ta rất quen, có lẽ sau này ra tù sẽ truy tìm nguồn gốc."
"Rõ!" Hà Tiểu Sanh cười lạnh, "Năm đó lừa gạt ta như vậy, không chơi chết con tiện nhân này thì thật có lỗi với những ấm ức mà mình đã phải chịu!"
Cố Yên cười nói, "Nghe nói em muốn kết nghĩa anh em với Tiểu Tề?"
Hà Tiểu Sanh xua tay, "Em thật sự sợ lắm rồi, chị nói nhỡ đâu sau này hắn tìm người yêu rồi lại làm em một phen thì em có oan không?"
Cố Yên có chút kỳ lạ, "Tào Giai Giai xinh đẹp như vậy, sao trước kia có thể thích Tiểu Tề được nhỉ."
Tuy Tiểu Tề không xấu xí nhưng so với "đẹp trai" thì còn có một khoảng cách, Trương Ngọc Văn thì không nói, nhưng Tào Giai Giai thì đẹp như tiên, sao có thể thích Tiểu Tề?
"Nhà hắn có tiền, ba hắn ấy." Hà Tiểu Sanh bỗng không nói nữa, "Nói chung là nhà họ lúc trước tương đối giàu có," vẻ mặt nàng ngượng ngùng, "Béo tỷ, chuyện nhà họ em không nói với chị đâu nhé."
"Ta hiểu mà, vậy thì đừng nói." Lúc trước Đại Tráng cũng như vậy, không dám nói.
"Haizz, dù sao Tiểu Tề cũng tiêu hết cả đống tiền vào Tào Giai Giai."
Cố Yên lơ đễnh nói, "Tiêu nhiều tiền như vậy cũng không thể so được với tình bạn giữa hai người các em, lúc trước hắn sợ em tìm người cưỡng bức Tào Giai Giai thật, bị bắt vào đồn công an thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhà em, thà rằng dùng tiền cũng muốn giải quyết cho êm chuyện còn gì."
"Dùng tiền, tiêu tiền gì?" Hà Tiểu Sanh nghi hoặc.
"Để không cho Tào Giai Giai đi đồn công an báo án, bọn họ đã gài bẫy Tiểu Tề một ngàn tệ đó, thế nào, em không biết à?"
Hà Tiểu Sanh kinh hãi, "Thật sao?"
Cố Yên cũng hoảng sợ, "Tiểu Tề không nói với em sao?"
Hà Tiểu Sanh nghiến răng, "Thằng khốn này, thế mà nó không hề nói với em!" Nói xong, cô đập bàn đứng lên, xắn tay áo lao ra ngoài.
Cố Yên vội đuổi theo, "Hà Tiểu Sanh em đi đâu đấy!"
"Em đi tìm Tiểu Tề!" Hà Tiểu Sanh vừa hét vừa chạy ra xe máy.
"Đêm hôm khuya khoắt em tìm nó làm gì, mau về!" Cố Yên vội vàng chạy theo, "Ngày mai không chừng nó sẽ tới."
"Em không chờ được," Hà Tiểu Sanh nghiến răng, "Đồ ngốc này, sao nó không nói sớm với em một chút!"
Cố Yên dở khóc dở cười chặn xe máy của cô lại, "Xuống đây, xuống đây, nóng nảy là dễ xảy ra chuyện đấy, đã hiểu lầm lâu như vậy rồi, không sai lần này đâu."
"Không được, em muốn đi!"
"Hà Tiểu Sanh, lời của ta em không nghe à?"
Hà Tiểu Sanh đã leo cả chân lên xe, nhưng rồi lặng lẽ bỏ xuống, thôi, không tìm nữa, cô để bụng chuyện này.
Cố Yên cùng Hà Tiểu Sanh, Triệu đại tẩu ăn tối xong, hai người cùng nhau đi dạo bên ngoài rồi trở về ký túc xá, Hà Tiểu Sanh mang cả máy nghe nhạc sang, còn có mấy cuộn băng, giống như đang khoe bảo bối, nài nỉ Cố Yên nghe nhạc.
Vừa sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tiểu Sanh đã rời giường và chạy đi, cô nói với Cố Yên rằng mình phải đi tìm lão Trương ở khách sạn Phương Bắc, vì người lắp điện thoại sắp đến nên Cố Yên cũng không thể đi cùng cô được, Hà Tiểu Sanh nói nếu đến việc này mà cô làm không xong thì đúng là sống phí, rồi tự mình lái xe đi.
Chưa đến trưa Hà Tiểu Sanh đã trở về, nhưng trông có vẻ không vui lắm.
Lúc đó Cố Yên đang tự mình xem người lắp dây điện thoại.
"Sao vậy, Tiểu Sanh?" Cố Yên nhìn Hà Tiểu Sanh ủ rũ nói, "Việc không xong à?"
Hà Tiểu Sanh ngồi vắt chân trên xe máy vẻ mặt khó chịu, "Béo tỷ, chị biết người mà Tào Giai Giai dụ dỗ là ai không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận