Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 273: Cá chép đại xoay người (length: 7775)

Trâu Sĩ Hồng vội vàng tránh né không kịp, vẫn là bị đổ canh gà từ trong hộp giữ ấm văng ra làm ướt một ống quần, trên giày cũng dính không ít.
Chu Mỹ Hồng hậm hực nói, "Trâu Sĩ Hồng, ngươi tốt nhất cứ mãi đắc ý như vậy!"
Nàng nói xong, lần này quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.
Trâu Sĩ Hồng nhìn quần và giày mình bị dính canh gà nhăn mày giậm chân, sau đó gọi Tiểu Tề, "Tề tổng, lát nữa cùng ta đi trung tâm thương mại!" Nói xong trở về ký túc xá thay quần áo.
Huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo, quần áo sao, không có thì đổi!
Dù sao hắn hiện tại có tiền, dù mỗi ngày bị đổ canh gà, quần áo cũng có thể thay được!
Hắn không biết mình có thể luôn đắc ý hay không, dù sao hắn biết Viên Hoa sẽ không dễ dàng buông tha cho Chu Mỹ Hồng như vậy. Ly hôn. Hắn không hối hận, hắn chỉ hối hận năm trước không quyết định sớm mà cứ dây dưa với nàng lâu như vậy, làm cho con cái cũng cùng lo lắng.
Cố Yên nghe xong chuyện bọn họ đi trung tâm thương mại, bèn dặn dò Tiểu Tề, "Tiểu Tề, cậu bảo Trâu tổng cũng chọn cho cậu mấy bộ quần áo, dù gì cũng là người có chút địa vị, không thể ăn mặc tùy tiện như vậy được."
Tiểu Tề vẫn luôn không chú trọng ăn mặc, lấy gì mặc nấy, miễn sao có size là được, ngày nào cũng sơ mi, quần tây nhàm chán như vậy.
"Hay là cậu cùng chúng tôi đi đi, tớ không biết mua sắm mà!" Tiểu Tề nói câu này với Cố Yên, rõ ràng có chút làm nũng, nhưng chỉ là kiểu làm nũng của em trai với chị gái.
"Tớ đi với các cậu không tiện, cho nên cậu bảo Trâu tổng chọn cho cậu đi, mau đi đi."
Hà Tiểu Sanh dựa lên vai Cố Yên, "Béo tỷ, em cũng muốn mua quần áo mới."
"Thôi đi, đại tiểu thư, trong tủ quần áo của em đồ mới mặc còn không hết kìa."
Hà Tiểu Sanh buồn bực nói, "Nhưng toàn bộ không phải do em tự mua mà."
Cố Yên… Nghe câu này, trà xanh quá, hàm lượng trà cao quá!
Trong tủ quần áo của cô ấy những bộ đồ không mặc hết kia đúng là không phải do cô ấy tự mua, mà là do mẹ kế đặt may theo mùa, một lời cũng không có nhiều quý, cũng chỉ tầm tiền lương một tháng của nhân viên thôi!
Cuộc sống của người giàu… chạy theo cũng không kịp!
"Đừng có ở trong phúc mà không biết phúc, nhiều tiền tiêu không hết có thể cho tớ, tớ tiêu hộ cho." Cố Yên vỗ vỗ cánh tay cô, "Thôi đi đại tiểu thư, nếu cậu thật sự không có chuyện gì làm, theo tớ đi uống trà đi."
"Uống trà trong văn phòng?"
"Đi khách sạn Nam Giao uống trà."
"Không phải… Béo tỷ, chị đây mới là có nhiều tiền không tiêu hết đó, chạy ra khách sạn Nam Giao uống trà, trà ở đó uống ngon hơn sao?"
Cố Yên làm gì có tiền tiêu không hết, cô đi tìm Lâm Thiên Bảo hỏi anh chút chuyện, tiện thể cọ chút trà uống. Thấy hôm nay không có việc gì, nên cô mới mang Hà Tiểu Sanh đi cùng, để cô nàng cũng thả lỏng chút.
Cố Yên cùng Tiểu Tề bọn họ ra cửa, nhưng rất nhanh Hà Tiểu Sanh đã phóng xe máy bỏ họ lại.
Bởi vì đang định mua xe ô tô, nên Cố Yên cũng không định mua xe máy nữa.
Rất nhanh đã đến khách sạn Nam Giao, vừa hay là buổi chiều, Lâm Thiên Bảo cũng không bận chạy khách sạn ngủ, Cố Yên nhờ nhân viên phục vụ đi gọi anh ta ra.
Lâm Thiên Bảo nghe nói Cố Yên tới, khoác áo vào rồi vội vàng chạy ra.
"Lâm ca." Cố Yên chào hỏi anh, "Làm phiền anh nghỉ ngơi rồi?"
"Phiền cái gì chứ, muội tử, sao muội tới vậy?"
"Đến tìm anh uống trà đó."
"Muội đến đúng lúc quá, vừa mới có trà Minh Tiền Long Tỉnh mới về."
Cố Yên cười nói, "Tiểu Sanh, lần này có lộc ăn rồi, đi thôi."
Lúc đi đến phòng trà, Hà Tiểu Sanh thấy phòng chờ vẫn đang mở TV, đang chiếu phim kiếm hiệp, cô nàng bèn chạy tới xem TV.
Lâm Thiên Bảo mang trà Minh Tiền Long Tỉnh đến, vừa rót trà vừa nói với Cố Yên, "Muội vô sự không đến đây, nói đi có chuyện gì."
"Gần đây khá nhàn, không có gì làm, nên đến tìm anh nói chuyện phiếm thôi."
Lâm Thiên Bảo cười nói, "Muội thôi đi, ai không biết thị trường thép tăng giá chóng mặt, Trâu Sĩ Hồng một bước hóa rồng, nở mày nở mặt lên rồi!"
"Anh đúng là tai mắt khắp nơi, cái gì cũng biết đúng không?"
"Muội tưởng sao, vụ đó," Lâm Thiên Bảo vừa nói vừa lắc đầu, "Lúc trước hắn chật vật thế nào, thì sau này phong quang thế đó!"
"Hôm nay em nên gọi hắn cùng đến đây, để hắn nghe mới đúng."
Lâm Thiên Bảo cười nói, "Đợi ngày mai hắn tới, anh sẽ nói lại với hắn một lần!"
Cố Yên cũng ha ha cười, "Dạo này buôn bán thế nào rồi?"
"Phòng ăn với phòng khách cũng được, nhưng mà mấy tháng cuối năm thì mảng ăn uống này khó nói, chỉ mình anh biết, sắp tới mở cửa thêm khoảng ba bốn nhà nữa đấy."
"Như vậy chứng tỏ kinh tế thị trường đang phồn vinh, các ngành nghề đều phát triển, dòng vốn lưu động tăng, mọi người đều có thể kiếm tiền, cho nên không cần sợ mở nhiều quán ăn." Cố Yên nói, "Hơn nữa kinh doanh ăn uống quan trọng nhất vẫn là danh tiếng, danh tiếng của quán các anh không tệ, phục vụ cũng không lơ là, cho nên đừng sợ người khác giành mất khách, chỉ cần làm tốt việc của mình là được."
Thực ra những điều Cố Yên nói, chưa chắc Lâm Thiên Bảo đã không biết, nhưng con người ta khi đối mặt với cạnh tranh và những điều không biết, cũng dễ dàng sinh ra sợ hãi, lúc này nếu có người an ủi, tâm trạng sẽ dễ dàng tốt hơn rất nhiều.
"Nghe muội phân tích, anh yên tâm hơn nhiều." Lâm Thiên Bảo cầm ấm trà rót trà cho Cố Yên, vừa nói vừa hỏi, "Muội tử, đến lúc đó muội phải giúp anh đấy, nếu kinh doanh không tốt, có khi vị trí này anh cũng không giữ được."
Cố Yên buột miệng nói, "Với năng lực của anh, tự ra ngoài làm ăn chắc chắn giàu to."
Lâm Thiên Bảo lắc đầu nói, "Chỉ có mình muội mới dám khen anh như vậy thôi!"
"Không phải khen, là nói thật." Giọng Cố Yên không hề có ý lấy lòng.
"Những quán sắp mở gần đây đều có doanh nghiệp chống lưng, một mình anh làm gì có nhiều tiền mà đầu tư."
"Anh nhiều mối quan hệ vậy, tìm ngân hàng vay đi."
Lâm Thiên Bảo nghiêm mặt nói, "Bọn người đó, ở đây ăn chơi thì được, nếu thật sự nhờ họ giúp vay tiền, thì ai nấy cũng lảng hết."
"Vậy anh tính làm thế nào, không đủ tiền thì em có thể giúp anh nghĩ cách." Cố Yên nâng chén lên ngửi, ừm, Long Tỉnh ngày mai quả là thơm!
Lâm Thiên Bảo do dự, lát sau mới lên tiếng, "Muội tới tìm anh, chắc không phải khuyên anh tự ra làm ăn đó chứ."
Cố Yên uống trà xong mới nói, "Em không phải khuyên anh tự làm, nhưng nếu anh định làm nhà hàng riêng, em chắc chắn sẽ hết lòng hỗ trợ, em đến tìm anh vì chuyện khác cơ."
"Muội nói đi."
"Em muốn nhờ anh giúp em tìm người hỏi về chuyện nệm."
"Nệm á? Muội định chuẩn bị làm khách sạn sao?"
Cố Yên gật đầu, "Đúng, em muốn làm trước một ít dự toán, xem tiền của em có đủ không."
Cô không rành giá cả bây giờ lắm, nên muốn làm trước một chút dự toán, xem cuối cùng có thể chuẩn bị được bao nhiêu tiền.
Lâm Thiên Bảo nói tiếp, "Nếu muội mở khách sạn, anh góp vốn với muội, tiền nhiều anh không có, ba bốn ngàn anh vẫn có!"
Bảo tử à, hôm nay vẫn hai chương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhiệt tình, 12 giờ rạng sáng ngày mai tiếp tục đăng chương mới, yêu mọi người nhiều!
( hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận