Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 454: Cố Diễm Diễm nàng không xứng a (length: 7716)

Cố Yên điềm tĩnh nói, "Chuyện sớm muộn cũng xảy ra thôi, việc này không cần ngươi nhúng tay, ta sẽ xử lý, nhưng ngươi phải có tâm lý chuẩn bị, giữ được thì giữ, không giữ được thì phải đề phòng," nàng vừa nói vừa lật vài bằng chứng đưa cho hắn xem, "Không chỉ có một mình hắn."
Tiểu Tề hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống, "Ta đối đãi bọn họ không tệ."
"Dục vọng vĩnh viễn không thể lấp đầy."
"Ấy, Tề ca, anh ra trước đi," bên ngoài vọng vào tiếng Cẩu Tử gọi, rồi hắn hùng hùng hổ hổ chạy vào, xách hai bó nước ngọt đặt lên bàn, cười hề hề nói, "Béo tỷ, hôm nay tôi mời mọi người uống nước giải khát."
Cố Yên nhìn hắn mỉm cười, "Cám ơn nha, Cẩu tổng."
Cẩu Tử vì họ Cẩu, nên mọi người đều gọi hắn là Cẩu Tử.
"Đừng đừng đừng, không dám không dám, béo tỷ cứ gọi tôi Cẩu Tử là được, Tề ca, ra ngoài làm điếu thuốc." Cẩu Tử nói xong liền tiến lại gần, khoác vai Tiểu Tề, ôm lấy hắn đi ra ngoài.
Trong lòng Tiểu Tề đang nghẹn lửa, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cùng Cẩu Tử đi ra ngoài.
"Diễm Diễm tỷ, uống nước giải khát không? Tôi đi mở cho." Hà Tiểu Sanh lên tiếng.
"Ta không uống nước ngọt, em giúp ta ra phía sau văn phòng kia rót cho ly nước đi." Cố Yên hối hận chết đi, lúc trước không hề biết tiết chế uống nước ngọt ăn kem, nàng cũng nghi ngờ mình bị thiếu canxi.
"Dạ."
Hà Tiểu Sanh cầm ly của Cố Yên đi ra cửa sau, lúc nàng đến văn phòng dựng tạm phía sau để rót nước, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ở đằng sau.
"Tề ca, chức tổng giám đốc công ty xây dựng của Trâu Sĩ Hồng không đến lượt bà ta thì cũng không đến lượt một con đàn bà lên làm chứ, không phải tôi nói anh đâu Tề ca, chút cốt khí đó tôi còn có." Đây là giọng của Cẩu Tử.
Sau đó nghe Tiểu Tề nhàn nhạt đáp, "Nếu không có Mập Mạp, sẽ không có ta của hiện tại, cũng sẽ không có ngươi của hiện tại."
"Thôi đi, anh đừng đánh giá cao bà ta, bây giờ không kể nhà máy, công ty hay là trung tâm điều hành của chúng ta, bà ta quản được gì? Thời gian đều đổ vào xây cái chỗ đất này, anh không thấy bao nhiêu cửa hàng này đều là của bà ta sao. Tề ca, đừng ngốc nữa, anh ngày ngày ở bên ngoài bán mạng cho bà ta, người ta sớm đã nhét tiền đầy túi rồi."
"Ngươi muốn biểu đạt ý gì?"
Cẩu Tử dù nói nhỏ, Hà Tiểu Sanh vẫn có thể nghe được, "Anh em đã bàn bạc xong hết rồi, chỉ cần anh ra tiếng một câu, chúng ta sẽ cùng anh bắt đầu lại từ đầu."
Tiểu Tề không nói gì.
Cẩu Tử sốt ruột, nói tiếp, "Tề ca, anh có biết người ta ra ngoài nói gì về anh không, nói anh chỉ là cái thứ ăn bám đàn bà, anh có chút khí phách cho anh em có được không? Anh em biết anh trọng nghĩa, nếu không đã chẳng một lòng một dạ đi theo anh như vậy, nhưng anh phải trọng nghĩa cho đúng người chứ, đừng có mà giả ngu!"
"Đại Tráng, Lượng Tử bọn họ đều biết ý định của ngươi?" Tiểu Tề hỏi.
"Còn chẳng phải là nghe theo anh hết."
"Cẩu Tử, bây giờ một tháng ngươi có thể cầm bao nhiêu tiền?"
Cẩu Tử liền im bặt, "Ờ... công ty cũng chỉ trả cho tôi ba bốn trăm đồng thôi."
"Chỉ có ba bốn trăm đồng thôi sao?" Tiểu Tề thở dài, "Khi mới bắt đầu lăn lộn, các ngươi cầm được ba bốn chục đồng trong tay cũng đã mừng lắm rồi."
"Tề ca, thời đó sao so được với bây giờ chứ, Cố Diễm Diễm bà ta chỉ biết dùng nhà máy công ty để trục lợi cho mình thôi, bà ta có thể hố chết cả anh đó, anh đừng có mà ngốc nữa. Tề ca nói thật cho anh biết, anh em bọn tôi bán mạng cho anh thế nào bọn tôi đều không hề oán trách gì, Cố Diễm Diễm bà ta không xứng!"
Hà Tiểu Sanh không nghe nữa, cũng không rót nước, nhẹ nhàng bước chân quay về, nàng muốn nói với Cố Yên việc Cẩu Tử khuyên Tiểu Tề bắt đầu lại từ đầu, kết quả bên kia đã có rất nhiều người đến rồi.
Hà Tiểu Sanh đành phải nép qua một bên viết giấy đưa cho Cố Yên.
Cố Yên xem tờ giấy Hà Tiểu Sanh đưa, trên mặt không chút biểu cảm, đám con trai từng vui vẻ nói khi nàng lấy chồng sẽ tích cóp tiền mua của hồi môn cho nàng, cuối cùng rồi cũng thay đổi.
Đây là thế giới của người lớn, đầy rẫy dối trá, lợi ích, tranh đấu, chỉ có thua và thắng!
Hà Tiểu Sanh thấy Cố Yên không có phản ứng gì thì hơi lo, mấy lần muốn chạy đến gọi Cố Yên đi, nhưng không thành, bởi vì vẫn luôn có người chạy tới tìm Cố Yên nói chuyện, đợi thêm chút nữa thì đến giờ họp rồi.
Buổi họp này thực ra không có nhiều người, tổng cộng cũng chỉ hơn hai mươi người, dù là bàn họp lớn, thì đám người này cũng ngồi không kín, có điều ghế băng của họ thì nhiều.
Sáu giờ vừa đến, Cố Yên liền bảo mọi người vào chỗ ngồi, chuẩn bị bắt đầu họp.
Cố Yên mở sổ, nhìn quanh một lượt, mỉm cười nói, "Công ty chúng ta thành lập đã lâu như vậy rồi, còn chưa có họp, nhân cơ hội hôm nay chúng ta họp một buổi, chúng ta cùng tổng kết các vấn đề gặp phải, mọi người có vấn đề gì cần báo cáo thì chúng ta cùng nhau nói. Chỗ họp của chúng ta hôm nay đơn sơ một chút, cố gắng lần họp sau, chúng ta sẽ có văn phòng đàng hoàng, Trâu tổng, ông lên nói với mọi người vài lời trước đi."
Cố Yên dẫn đầu vỗ tay, những người khác đương nhiên cũng vỗ theo, dư quang mắt, nàng thấy vẻ mặt khinh bỉ của Cẩu Tử.
Trâu Sĩ Hồng ngồi phía dưới tay Cố Yên, dù không ai tuyên bố, chỉ nhìn vào chỗ ngồi thì mọi người cũng biết vị trí lãnh đạo của hai người đã thay đổi.
"Cố tổng nhất định bảo tôi nói vài lời, vậy thì tôi xin nói hai câu," Trâu Sĩ Hồng cười nói, "Công ty của chúng ta kể từ khi thành lập, về phương hướng phát triển có Cố tổng, nghiệp vụ có Tề tổng và Hà tổng, kỹ thuật có kỹ sư, dẫn đội có Thôi ca, nội vụ có Tiểu Sanh, còn có các anh em đang vất vả phấn đấu tại công trường, nói thật, chức năng lớn nhất của tôi chỉ là ký tên, ngoài ra thì thực sự không có đóng góp được gì. Hiện tại phía nhà máy không thể thiếu tôi, nên từ hôm nay trở đi, tôi xin từ chức tổng giám đốc, sau này do Cố tổng lãnh đạo. Cố tổng."
Cố Yên gật đầu, nhìn quanh một vòng nói, "Dù ai lên làm tổng giám đốc, tâm nguyện ban đầu của chúng ta vẫn không thay đổi, hy vọng dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, công ty của chúng ta sẽ phát triển ngày càng tốt hơn, mọi người thu nhập sẽ càng cao, cung cấp được nhiều vị trí việc làm cho xã hội hơn."
Hà Tiểu Sanh là người mở đầu vỗ tay rào rào.
Tiếng vỗ tay kết thúc, Cố Yên nói, "Mục đích chủ yếu của buổi họp hôm nay là để giải quyết vấn đề, có điều gì muốn nói thì mọi người cứ tự nhiên."
Hồi nhỏ đi học, thầy cô hỏi bài, đám trẻ đều tranh nhau giơ tay, càng lớn lên thì càng nhiều tính toán, liền chẳng ai muốn giơ tay trả lời nữa, ví như giờ phút này, Cố Yên kêu mọi người cứ tự nhiên, cả căn phòng thế mà lại im thin thít!
Cố Yên vừa định mở miệng thì Cẩu Tử bỗng dưng lên giọng, "Cố tổng, bây giờ là thời đại dân chủ rồi, việc cô lên làm tổng giám đốc có phải nên để mọi người bỏ phiếu không?"
Tiểu Tề đột ngột quay đầu liếc Cẩu Tử, Đại Tráng, Cương Tử cũng điên cuồng nháy mắt với Cẩu Tử, nhưng Cẩu Tử cứ như không thấy.
Cố Yên đã mở miệng rồi, nàng nhìn Cẩu Tử, cười nói, "Ý kiến của Cẩu tổng rất hay, nhưng ở chỗ của chúng ta không cần dân chủ, cho nên chúng ta sẽ không bỏ phiếu, đúng rồi, hôm nay nước ngọt là Cẩu tổng mời, mọi người nhớ cảm ơn Cẩu tổng nhé."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận