Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 40: Không thành công thì thành nhân (length: 7613)

Tốt, nên trông nom thì cũng đã trông nom, nên tiêu tiền cũng đã tiêu, thế này thì Vương Đại Hải hẳn là sẽ không kết thù với nhà họ Cố nữa.
Chuyện của Vương Đại Hải một mình là đủ sức làm, Cố Yên sẽ không lại qua đó nữa, nàng sẽ lo chuyện của mình. Tuy trong tay nàng còn chút tiền, nhưng cũng chỉ đủ ăn cơm, mấy ngày nay tiêu vào cha con nhà họ Vương cũng không ít, nếu không kiếm sống thì vài ngày nữa nàng sẽ phải uống gió tây bắc.
Ngày thật sự là nóng lên rồi, sáng sớm đã nắng chói chang.
Cố Yên khi ra chợ tìm việc cũng phải đội mũ rơm, không phải sợ đen da, mà là sợ bị phơi nắng quá.
Bộ quần áo đặt may ở tiệm vẫn chưa lấy về, mà thật ra, có lấy về cũng chẳng thể mặc chúng đi làm.
Hoàng Thu Oánh sau khi đến đã cho nàng mấy khổ vải, nàng đã xem qua, đều rất đẹp, chỉ là may thành quần áo rồi mặc lên người nàng có hơi lãng phí, dù sao nàng luôn phải làm việc mà.
Hôm nay ở chợ việc làm, người còn đông hơn hôm trước một chút. Cố Yên tìm rất lâu vẫn không thấy Vương Á Cầm đâu, nhưng lại thấy mấy chị Tiền, mấy chị Tiền cũng thấy nàng, nhưng vì chuyện lần trước khi các chị nói chuyện xấu sau lưng Vương Á Cầm khiến nàng không vui, nên các chị Tiền khi thấy Cố Yên nhìn qua đã làm mặt lạnh.
Cố Yên cũng không để ý lắm, nàng đang nghĩ sao Vương Á Cầm không đến, hay là cô ta đã có việc làm, phải làm liên tục mấy ngày nên hôm nay không cần đến?
Nếu Vương Á Cầm không tới, nàng cũng không có cách nào chủ động tìm cô ta, nàng cũng chẳng biết cô ta ở đâu cả.
Tiểu Tề không đến, chỉ có Cẩu Tử và A Thanh, toàn là đám đàn ông sức dài vai rộng làm việc nặng. Cố Yên thì không làm được, đành phải trơ mắt nhìn người ta mỗi lúc một vơi.
Sau khi mọi người đã được chia việc xong, A Thanh mới đến tìm Cố Yên, "Béo tỷ, mấy hôm nay anh Tề cứ tìm tỷ đấy, tỷ chạy đi đâu vậy?"
Cái cách xưng hô Béo tỷ này!
Cố Yên thầm nghĩ, nàng nên mừng vì mình được làm tỷ, hay là nên để ý đến cái chữ "Béo" kia trước đây?
Cố Yên mặt đen lại nói, "Ở nhà có chút việc."
"Anh Tề bảo nếu thấy tỷ thì bảo tỷ đến tìm anh ấy."
Cố Yên không khỏi nheo mắt, Tề lão bản đang tìm nàng, vậy có nghĩa là hắn đã có ý định muốn làm công ty môi giới lao động rồi sao?
"Tề lão bản đâu?"
A Thanh vẻ mặt phiền muộn, nhỏ giọng nói, "Tối hôm trước lại đánh nhau với người ta, anh Tề bị chém một dao, đang ở nhà đấy."
Lại đánh nhau sao?
"Có nghiêm trọng không?" Cố Yên hỏi.
"Ai da, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là anh Tề không được vui thôi." A Thanh không nói tiếp nữa, rốt cuộc ai mà liên tiếp bị đánh hai lần thì sao mà vui được chứ?
"Anh ấy ở đâu?"
A Thanh chỉ vào khu nhà ở phía sau cây hòe lớn, "Ở phía đó, không xa đâu, em dẫn tỷ đi."
"Đi thôi."
"Cẩu Tử, anh ở đây chờ em nha, em đến liền." A Thanh hô với Cẩu Tử, "Đi thôi Béo tỷ, em đi nhanh còn phải về làm việc."
Lại là Béo tỷ, thôi được rồi dù sao cũng là tỷ mà đúng không?
"A Thanh, còn người phụ nữ hay đi cùng với ta kia đâu, hai hôm nay có đến không?"
"A? Em không biết nha, em không để ý."
Được rồi, Cố Yên nhíu mày, lúc nãy đáng lẽ nàng không nên so đo chuyện cãi nhau với mấy chị Tiền, mà phải hỏi họ mới đúng.
A Thanh dẫn Cố Yên rẽ vào một cái hẻm sau cây hòe lớn.
Nơi này giống khu nhà mà Cố Yên thuê của bà Giang lúc trước, cũng là một khu dân cư khá lớn, giống như thôn giữa thành phố vậy.
Rất nhanh đã dừng lại trước một ngôi nhà có cái sân nhỏ.
A Thanh nói, "Béo tỷ, tỷ vào đi, em phải đi đây." Dứt lời quay người chạy mất.
Cố Yên cảm thấy may mắn vì thời này chưa có chuyện buôn bán nội tạng, chứ không thì nàng thật không dám bước vào đây, cái cửa nát kia gần như sắp sập rồi.
Đẩy cửa bước vào sân, cái sân này khác xa cái sân nhà bà Giang, lát gạch xanh, khe gạch đầy cỏ dại mọc, cũng may là đầu hè, nếu mà giữa hè thì chẳng mấy chốc mà cỏ dại mọc đầy sân.
Tiểu Tề đang ngồi trên ghế nằm giữa sân, trên mặt đắp một cái khăn mặt rách, nghe thấy có tiếng động, hắn kéo cái khăn xuống, thấy là Cố Yên, liền đắp khăn lại.
"Tề lão bản, huynh đang hưởng thụ cuộc sống dưỡng lão đấy hả?" Cố Yên cười hỏi.
"Dưới mái hiên có ghế, tự mà lấy."
Sau khi vào trong, Cố Yên mới phát hiện tay Tiểu Tề đang quấn vài vòng băng vải, đúng là như A Thanh nói, không nghiêm trọng lắm.
"Tôi có thể đổi chỗ mát hơn được không?"
"Chẳng lẽ cô không biết ánh nắng mặt trời có thể khử trùng à?"
"Tôi chỉ biết nắng có thể phơi người chết."
"Lắm chuyện!"
Tiểu Tề tuy nói vậy nhưng vẫn gỡ khăn ra, đứng dậy kéo ghế nằm vào chỗ râm mát. Cố Yên đến mái hiên, kéo ghế ra ngồi vào chỗ thoáng mát.
"Thế nào, bị thương vậy rồi, có mất tự tin không?"
"Sao có thể chứ?" Tiểu Tề lười biếng đáp, rõ ràng đang nghĩ một đằng nói một nẻo, "Mấy hôm nay cô chạy đi đâu thế?"
"Có người lớn tuổi đi phẫu thuật, nặng lắm, tôi giúp trông nom mấy hôm. Tề lão bản, hai ngày nay huynh có gặp Vương tỷ đi cùng tôi không?"
"Hôm trước có thấy một lần, mặt bị thương, hôm qua không đến, hôm nay không rõ."
Quả đúng là Tề lão bản, ai ai cũng nhớ được hết. Nhưng sao Vương Á Cầm lại bị thương trên mặt chứ?
Cố Yên đang suy nghĩ thì nghe Tiểu Tề nói, "Nói chuyện đi, nếu lập công ty môi giới lao động thì bước tiếp theo làm thế nào?"
"Làm sao?"
Tiểu Tề nheo mắt, "Thành công hoặc thành nhân!"
"Tốt thôi, tình hình hôm trước tôi đã nói gần hết rồi, về quản lý kinh doanh, tôi sẽ đảm nhiệm, anh phải nghe lời tôi."
"Nghe cô không thành vấn đề, cô muốn chia mấy phần? Hơn năm phần thì không có cửa cho cô đâu."
"Yên tâm đi tôi không có vô sỉ đến vậy, tôi bỏ ra một trăm đồng, chỉ cần ba phần thôi."
"Cô chỉ bỏ ra có một trăm đồng mà đòi chia ba phần, quá đáng lắm đấy."
Cố Yên không hề hoang mang, "Vậy không phải là anh phải trả tôi hai trăm đồng để mua ý tưởng của tôi à?"
Mục tiêu cuối cùng của Cố Yên vẫn là hướng đến quản lý khách sạn và ngành ẩm thực phát triển, vì đó mới là lĩnh vực nàng am hiểu. Nhưng nàng cần tiền, cho nên nàng vẫn hy vọng có thể hợp tác với Tiểu Tề.
Bất quá sở dĩ nàng dám nói vậy.
Lâm Thiên Bảo hiểu tiếng Anh có nghĩa là học lực không thấp, tuổi lại cao, đưa cho ông ấy chút gì, một khi hiểu ra thì sẽ trở thành của ông ấy, mà ông ấy lại ở trong ngành này lâu rồi nên ông ta mới cả gan biến những điều Cố Yên viết ra thành của ông ấy.
Tiểu Tề không giống vậy, hắn còn trẻ, kinh nghiệm không nhiều, chỉ có chút tài nguyên trong tay, nếu mà tự hắn làm công ty môi giới lao động này thì quá sức, hắn không chắc sẽ thành công.
Tiểu Tề nghiến răng, "Mập mạp cô cứ chắc là tôi không hiểu gì, nên phải dựa vào cô phải không."
Cố Yên khẽ mỉm cười, biểu cảm tự tin mà bình tĩnh, "Đây không phải dựa vào, đây là hợp tác!"
Tiểu Tề cười khẩy, "Nghe dễ lọt tai chỉ là tôi mà thôi, quyền quyết định đều nằm trong tay cô, không còn là cô định đoạt nữa."
Cố Yên hỏi ngược lại, "Tốt, Tề lão bản, tôi hỏi anh, mục đích chúng ta làm công ty môi giới lao động là gì?"
Mục đích sao? Vẻ mặt trẻ tuổi của Tiểu Tề trong nháy mắt lộ ra vẻ ngây người.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận