Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 550: Ngụy biện (length: 7496)

"Ngươi cứ ăn kem đi, ta đi đây." Cố Yên nói xong cầm bát kem lên định đi.
"Ấy ấy." Ngô Tố Phân gọi nàng lại, "Cố Diễm Diễm, ngươi làm cái trò gì thế?"
"Năm mươi vạn giá khởi điểm! Chậc chậc chậc." Cố Yên nheo mắt nói, "Ngô trưởng phòng đúng là ngân hàng các ngươi giàu nứt đố đổ vách dám ra giá thế này, lạm phát ghê quá rồi đó. Cái mảnh đất gà không thèm ỉa này thì có tác dụng gì chứ, ai sẽ đi định giá?"
Mặt Ngô Tố Phân biến sắc, "Cố Diễm Diễm, đây là ngươi nói với ta thôi đó, chứ gặp người khác là ta đã nhổ toẹt vào mặt rồi."
"Ta nói thật lòng mà," Cố Yên mỉm cười, "Không có hứng thú, đi đây."
"Gian thương!" Ngô Tố Phân hét với theo Cố Yên.
Cố Yên quay đầu lại vẫy tay với Ngô Tố Phân, "Tí nữa sẽ cho giám đốc đại sảnh của ngươi bưng bát đến chỗ Lâm Thiên Bảo đấy."
Ngô Tố Phân lập tức lườm Cố Yên một cái, nhưng vừa thấy Cố Yên đi rồi, liền cầm điện thoại lên gọi. Tính cách của Cố Yên cô ta còn lạ gì, vốn không phải dạng hám lợi, vừa nghe giá đã bỏ đi thì chứng tỏ cái giá đấu thầu này quả thật quá cao.
Cố Yên vừa đi vừa nghĩ, khu đất này là do ngân hàng thu về, mà ngân hàng thì chắc chắn muốn bán giá cao, nhưng với tình hình hiện tại, cái giá khởi điểm năm mươi vạn thật sự là quá đắt, mua đất mới còn có lý hơn mua đất này.
Ngụy Tiền quả thật là có bản lĩnh, dự án làm ăn không nổi thì trực tiếp thế chấp cho ngân hàng cho xong. Nhưng mà, Cố Yên lại nghĩ, nếu như cô tiếp nhận khu đất này rồi làm nó ăn nên làm ra, chắc là sẽ tức chết Ngụy Tiền.
Cố Yên lại bưng bát trở lại, kem đã tan hết thành nước, cô vớt hết những miếng topping bên trong rồi đi đến chỗ tiệm ăn của Lâm Thiên Bảo trả bát.
"Ngon chứ?" Lâm Thiên Bảo hỏi Cố Yên.
"Rất ngon, không chê vào đâu được."
Lâm Thiên Bảo cười ha ha, "Vậy thì tốt, có câu này của ngươi thì ta yên tâm rồi."
"Chuẩn bị hai mươi phần cho bên ban ngành, tí nữa ta kêu Tú Tú tính tiền cho ngươi."
"Tính toán gì chứ, tí nữa tôi kêu người mang đến cho."
Lâm Thiên Bảo còn muốn níu Cố Yên lại trò chuyện thêm, nhưng Cố Yên làm gì có thời gian, Lâm Thiên Bảo đành thôi.
Cố Yên về nhà gọi điện thoại cho chị dâu đang làm việc ở ngân hàng hỏi han về giá đất, sau đó kể chuyện dự án Tây Đường giá khởi điểm năm mươi vạn, chị dâu hỏi diện tích đất rồi bảo là bình thường, từ đầu năm nay giá đất liên tục tăng, với diện tích như vậy thì giá đó cũng phải thôi, hơn nữa trên đất còn có công trình kiến trúc nữa.
Chị dâu nói, bên ngân hàng chắc sẽ muốn nhanh chóng bán đi, bởi vì để càng lâu thì công trình kiến trúc trên đó càng mất giá.
Đúng là đạo lý đó.
Cố Yên nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cứ để đó đã, dù sao cái giá khởi điểm năm mươi vạn thì cô thật sự không kham nổi. Nhưng buổi đấu giá thì vẫn có thể đến xem sao.
Chiều tối, gần hết giờ làm thì Chu Giai Di gọi điện thoại đến, bảo là cô ấy nhìn thấy Quý Bạch Tình, tàu lửa đến huyện Phương Thành có dừng, nhưng chỉ có năm phút thôi, Chu Giai Di nhờ người trong nhà ga cho vào trước, nói chuyện qua cửa sổ được ba phút với Quý Bạch Tình.
Quý Bạch Tình nói, cô ấy thấy danh sách ở phòng làm việc của chủ nhiệm, thấy có tên Cố Giang Hà trên đó thì chắc chắn không lầm được, thế là chẳng do dự mà đăng ký ngay. Cô ấy nói, cuộc đời vui vẻ có bao lâu, không muốn để đời mình phải hối tiếc, dù sau này có không đến được với Cố Giang Hà thì cô cũng đã đi ngắm cảnh nơi cần đến, theo đuổi người mình muốn theo đuổi, thế là đủ rồi.
Đúng như Cố Yên dự đoán, Quý Bạch Tình vì trốn nhà đi nên không mang theo gì cả, chỉ mang mấy bộ quần áo trong ký túc xá của bệnh viện, tiền cũng không có nhiều, may mà Cố Yên đã nhờ Chu Giai Di chuẩn bị sẵn, mới có thể giúp bạn làm chút chuyện.
Cố Yên thật sự nể phục Quý Bạch Tình, nàng ấy quá dũng cảm, không phải ai cũng giống như nàng, có thể thật sự sống theo ý mình. Hơn nữa, Quý Bạch Tình khác với nguyên tác, trong nguyên tác nàng yên lặng nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cuối cùng hậm hực mà chết.
Thật hy vọng, lần này dù là Cố Giang Hà hay Quý Bạch Tình đều có thể thay đổi được vận mệnh của mình!
Tan làm, Cố Yên không về nhà mà trực tiếp đến nhà Cố gia, Cố Giang Hà đã đi, cô ít nhất cũng phải đến nói với ba mẹ Cố một tiếng. Vừa hay vào giờ tan tầm, quán bánh bao buôn bán rất náo nhiệt, người đạp xe hoặc vừa tan tầm về đến mua bánh bao không ngớt, không cần đến gần, Cố Yên đã thấy Mạnh Lan đang ngồi trên ghế cao bán bánh bao ở cửa.
Vì mới xuất viện nên Mạnh Lan cắt tóc ngắn, da dẻ hồng hào, thần sắc hạnh phúc và mãn nguyện. Mai Tử đứng cạnh cô, một tay nhanh nhẹn thối tiền, một tay báo số lượng bánh cho Mạnh Lan, Cố Yên đứng xem một lúc rồi không làm phiền, trực tiếp đi đến nhà Cố gia.
Bây giờ quán bánh bao hơi xa nhà Cố một chút, trước kia rẽ một cái là đến, bây giờ phải đi bảy tám phút mới đến nơi.
Nhưng dù sao thì cũng không cần thuê phòng nữa, người nhà Cố cũng thấy vui rồi.
Mẹ Cố đang cùng Tiểu Liễu Tử chuẩn bị cơm tối, thấy Cố Yên về thì vội vàng hỏi về chuyện của Giang Hà.
"Mẹ cứ yên tâm đi, hắn ăn ngon ngủ khỏe ấy mà, có khi còn dẫn con dâu về cho mẹ nữa ấy."
"Sao được chứ, không thể cưới ở nơi xa như thế được." Mẹ Cố thở dài, "Giờ mẹ hối hận vì không thúc nó sớm kết hôn, không thì vợ nó đi cùng còn chăm sóc được nó, giờ nó đi một mình, ở nơi xa thế, chúng ta không trông nom được, không biết nó có chịu khổ không?"
"Mẹ suy nghĩ sai rồi."
"Sao lại sai?"
"Đàn ông là đàn ông, phụ nữ là phụ nữ, vốn dĩ đều là những cá thể độc lập, không thể đàn ông phụ thuộc vào đàn bà, cũng không thể phụ nữ không có đàn ông không sống được."
Mẹ Cố trừng cô, "Ngươi chỉ giỏi ba hoa xảo biện, ra mà gọt khoai tây cho mẹ đi!"
Ba hoa xảo biện gì chứ, là thật mà.
Nhưng Cố Yên cũng không kiên nhẫn cãi nhau với bà lão xuất thân từ nông thôn này, bưng chậu để dưới vòi nước, vừa lặt khoai tây vừa nói, "Mẹ à, chị dâu con vừa mới ra viện chưa đến hai tuần mà đã đi làm ở quán bánh bao rồi, có được không đấy?"
"Nó có cái tính ngồi không quen, ở nhà thì hết làm cái này lại đến cái khác, đi đến quán bánh bao cũng không dám bắt nó làm nặng," Mẹ Cố thở dài, "Nói về cái khoản siêng năng thì Mạnh Lan thật không ai chê được, có điều ai bảo nhà mẹ nó thế, hơn nữa đã trải qua chuyện đó rồi, cháu đích tôn của chúng ta chắc không có hy vọng bế rồi."
Cố Yên nói, "Có Liễu Tử ở đây mẹ đừng có nói mấy chuyện này."
Mẹ Cố làm lơ, "Nó mới có mấy tuổi, biết gì mà nói."
"Ba tuổi rồi, sao mà không biết, tối mẹ ở lại đây ăn cơm đi."
"Không được, tí nữa ta phải về nhà xem Uyên Uyên. Mà ta thấy Mai Tử cũng ở quán bánh bao đấy, về còn học được không, bài tập có làm xong không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận