Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 223: Nàng đi thân cận, nàng đối đến khởi Thẩm Du Thành sao? (length: 7583)

Cho nên Cố Yên trước khi nói ra, "Cha, ăn tết xong, ta cùng Giang Hà về trước đi, chúng ta thu xếp ổn thỏa, rồi làm chị dâu tới tìm ta. Ở thành phố tùy tiện tìm việc gì đó, chỉ cần chịu khó, mỗi tháng kiếm một hai trăm tệ không thành vấn đề. Chúng ta cố gắng làm ăn, tranh thủ nhanh chóng mua một cái nhà lớn ở thành phố, đến lúc đó sẽ đón các người và Liễu Tử, Mai Tử đến. Nông thôn cũng không phải không tốt, chỉ là tiền khó kiếm quá, sau này con cái lớn, chỗ nào cũng cần tiền, cũng không thể chỉ ăn gạo qua ngày, đúng không?"
Mắt Mạnh Lan sáng rực lên, "Diễm Diễm, ngươi nói ở thành phố mỗi tháng có thể kiếm được một hai trăm tệ?"
"Đúng vậy, chỉ cần chịu khó là có thể kiếm được."
Mạnh Lan thật hâm mộ nói, "Thím Đại Hải nói bà ấy mở quán cơm ở thành phố kiếm được nhiều tiền, thì ra đều là thật."
Cố Yên liền nói, "Nhà chú Đại Hải một tháng cũng kiếm không ít, nhà bọn họ trước đây còn nợ nần chồng chất vì chữa bệnh cho Hữu Lễ đó thôi, mới bao lâu mà đã trả hết rồi, vậy thì ngươi tính xem một tháng nhà chú ấy kiếm được bao nhiêu tiền?"
Cố Yên vừa dứt lời, những người khác đều không thể bình tĩnh, cả đám đều mắt sáng như đèn pha.
"Đại Hải vốn dĩ đã biết nấu ăn, cho nên hắn mở quán cơm thì được, chúng ta không biết gì cả thì làm gì?" Cố phụ đúng là có kiến thức, một câu nói đã trúng tim đen.
"Có nhiều việc để làm lắm, lúc ta mới bắt đầu đi, ta làm ở công trường, sau rồi từ từ quen việc, liền tìm được những việc khác khá hơn." Cố Yên không muốn lộ ra nội tình của mình, "Chúng ta không biết gì thì cứ tìm việc làm trước, đợi khi nghĩ kỹ rồi thì tự làm ăn cũng được. Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, làm cái gì mà làm cho tốt cũng đều kiếm ra tiền."
Mạnh Lan rất động lòng, nàng một chút cũng không muốn ở nhà, nhưng Mạnh Lan dù rất muốn, trước mặt bố chồng và chồng nàng cũng không dám lên tiếng.
"Không thể làm Giang Hà thêm phiền phức được," Cố phụ quyết định ngay, "Chuyện này sau này ai cũng đừng nhắc tới nữa, Diễm Diễm, hồi đó không ngăn cản con đi, bây giờ đã về rồi, con cũng lớn tuổi rồi, nên tìm đối tượng đi, sau này đừng có lung tung nữa, ở nhà tìm đối tượng rồi cưới chồng sinh con là được."
Được thôi, Cố Yên thở dài một tiếng, trừng Cố Giang Hà một cái thật mạnh, nàng đã nói không muốn về mà, về làm gì cho mệt.
Mạnh Lan còn thất vọng hơn cả Cố Yên.
Ăn cơm tối xong, Cố Yên giúp Cố mẫu dọn dẹp, Mạnh Lan chuẩn bị về, Cố Yên gọi cô ấy lại, đưa cho cô ấy một lọ kem dưỡng da mình mang theo, rồi đưa số bánh kẹo còn lại cho Cố Xuân Mai mang về.
Cố Yên trước mặt Cố phụ đưa cho Cố mẫu hai trăm tệ để ăn Tết, nàng tự mình uống chút nước ấm, lấy cái bình rót đầy nước nóng, ôm bình nước nóng mà run rẩy ngủ.
Vừa định nằm xuống, Cố Giang Hà gõ cửa bên ngoài.
"Tỷ, tỷ ngủ chưa?"
"Chờ chút." Cố Yên đi mở cửa, bảo hắn vào rồi hỏi, "Sao vậy?"
"Tỷ đã nói năm sau không cho tỷ về rồi, tỷ nghĩ thế nào?"
"Ông ấy nói không cho ta về thì ta không về chắc?" Cố Yên giận hắn nói, "Ta đã nói không về rồi ngươi còn làm ta về, có phải tự tìm phiền không?"
"Vậy phải làm sao, hay là ta đi nói với cha là tỷ có đối tượng rồi."
"Nói cái gì mà nói, khi nào đi thì nói sau đi."
"Giang Hà?" Ngoài sân có người gọi hắn, chắc là bạn học của hắn.
"Đây." Cố Giang Hà đáp lại, sau đó vội vàng nói với Cố Yên, "Tỷ, hay là cha giới thiệu cho tỷ xem mặt một lần đi, biết đâu có ai hợp thì sao?"
Cố Yên bực bội nói, "Ngươi mau biến đi đi, đừng có nói mấy cái vô dụng đó."
Chăn đắp trên người đã lâu năm rồi, đè lên người nặng trĩu, vô cùng khó chịu, tối hôm qua ở trên tàu cũng không ngủ ngon giấc, ban ngày lại không nghỉ ngơi, theo lý thì tối nay sẽ rất mệt mỏi buồn ngủ mới đúng, nhưng Cố Yên lại không ngủ được. Đi xem mặt, vậy nàng phải đối mặt với Thẩm Du Thành như thế nào đây?
Cố Yên không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, dù sao sáng ngày hôm sau nàng đã bị Liễu Tử cào tỉnh.
"Cô ơi, cô ơi mau dậy đi."
Cố Yên bất đắc dĩ chui ra khỏi chăn, nhìn hai chị em nói, "Sao hai đứa dậy sớm thế?"
Cố Xuân Mai mở to đôi mắt, sợ hãi nói, "Bà nội và mẹ đều đi nhà thím ba rồi, khi bọn con ra thì mọi người trong thôn đều đang đợi kẹo và bánh cưới ngoài đường, cô ơi, mình đi đi."
Cố Yên hít sâu một hơi rồi bật dậy, mặc quần áo, xỏ giày vào, từ trong túi lấy lược ra, xõa hai đầu tóc của hai đứa nhỏ, buộc lại thành tóc đuôi ngựa rồi chạy ra ngoài, ôm Liễu Tử, dắt Mai Tử đi ra.
Thực ra Cố Yên cũng không nhất thiết phải ăn kẹo hay bánh cưới, nàng chỉ thấy vui, hồi bé ở nhà, mỗi lần đến dịp tết, trong thôn thể nào cũng có đám cưới, gả con gái, đó là những lúc nàng cùng bạn bè vui vẻ nhất.
Có một lần, người đông quá, nàng không tranh được đồ, về nhà đặc biệt thất vọng, kết quả một lát sau ở trong quần áo nón của mình lại nhặt được một cái kẹo, nàng vui vẻ cả buổi.
Cướp được đồ, luôn sẽ cảm thấy đặc biệt thích.
Quả thật như lời Cố Xuân Mai nói, trên đường đã rất đông người, ngoài đầu ngõ người đã chen chúc.
Nông thôn những năm tám chín mươi là thời kỳ có dân số đông nhất, chỗ nào cũng toàn là người.
Chỉ là Cố Yên ôm đứa bé vừa xuất hiện lập tức đã trở thành tiêu điểm.
Mọi người bàn tán xôn xao.
"Nhìn nó gầy quá nha, ở thành phố khí hậu tốt hay sao mà trông khác hẳn."
"Nghe nói vẫn cái tính nết ấy, ăn thì giỏi mà lại lười. Xem nó kìa, chỉ mặc mỗi cái áo bông xộc xệch, cũng không khoác thêm cái áo choàng ngoài, vẫn luộm thuộm như vậy."
"Thì tại thằng Giang Hà có bản lĩnh đó, nó mới đem được chị nó ra ngoài."
"Tiểu Phượng còn là em gái nó đấy, sắp lấy chồng rồi. Còn nó năm nay chắc cũng phải gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng."
"Ấy, thím Đại Hải, cô có quen với nhà nó đó, cái Cố Diễm Diễm ở Tề Nam chắc là chỉ ăn với nằm rồi chẳng làm gì đúng không, toàn nhờ vào thằng Giang Hà?"
Ôi cha mẹ ơi, câu hỏi này hỏi gì đây, Cố Yên nhìn sang thím Đại Hải, tai bà ta đeo một đôi khuyên bạc hình nấm tuyết lủng lẳng, mặc một chiếc áo khoác lông nhung căng tròn, chậc chậc, cuối cùng cũng mua cái áo choàng dài rồi sao, trông thật xấu!
Thím Đại Hải bắt gặp ánh mắt của Cố Yên, ánh mắt bà ta khẽ run lên, rồi nhanh chóng nói, "Sao có thể chứ, Diễm Diễm bây giờ sống tốt lắm."
Cố Yên nhìn thấy khóe miệng của thím Đại Hải hơi nhếch lên một chút, chậc, gió đổi chiều rồi!
"Cô dâu sắp ra rồi!" Chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn, đám người đứng bên ngoài xô đẩy chen lấn, Cố Yên ôm Liễu Tử, bị chen chúc cho loạng choạng, căn bản không có cách nào giành giật, nàng sợ làm con mình bị chen, đành ôm con, đứng hơi xa ra một chút.
Chỉ trong chớp mắt, Cố Xuân Mai cũng bị đẩy ra ngoài, nó chỉ giành được một miếng bánh cưới, lúc nói chuyện với Cố Yên nó suýt khóc, "Cô ơi, chỉ giành được có một miếng bánh cưới thôi."
Mặt trên bánh cưới còn rất bẩn, dấu đỏ cũng đã thành màu xám, nhìn qua đã biết là bị người dẫm lên rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận