Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 330: Tốt khoe xấu che (length: 7542)

Cố Yên chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, lại nói, "Đại ca, phiền anh tìm một chỗ trong bệnh viện, xe đỗ ở đây chúng ta không yên tâm lắm."
Bảo vệ nhận tiền, cũng thoải mái, nói, "Vậy đi, cô mở ra cổng bắc đi, chỗ đội tiếp viện đóng quân có chỗ đỗ xe."
"Cám ơn anh, phiền anh lên xe chỉ đường cho."
Bảo vệ lên xe, chỉ huy Cố Yên vòng qua cổng bắc, sau đó lái vào, dừng ở phía sau một dãy nhà ngói. Bảo vệ nói với Cố Yên và các nàng, dãy nhà ngói kia là chỗ đội tiếp viện đóng quân, phía trước có cái cổng vòm tròn, vào trong có cái sân, các cô có thể vào trong chờ.
Cố Yên cùng Vương Á Cầm cảm ơn bảo vệ, khóa xe, hướng cổng vòm tròn mà bảo vệ nói đi tới, vào xem, cả hai đều im lặng.
Dãy nhà ngói này thấp bé, cửa sổ nhỏ hẹp, cửa đều bằng gỗ, có chỗ còn hở, khóa trên cửa đều mới thay, chỉ là cửa thì mục nát. Khóa cũng chỉ phòng quân tử, khó phòng tiểu nhân. May mà bây giờ thời tiết nóng, thời tiết mà hơi lạnh, cửa sổ sẽ lùa gió, đoán là cũng không có tác dụng mấy.
Hoàng Thu Oánh đúng là giỏi khoe mẽ, điều kiện thế này mà cứ nói tốt lắm.
Trong sân còn có một dãy vòi nước rửa tay, Cố Yên đi tới vặn thử, nước máy ào ào chảy ra, Cố Yên cùng Vương Á Cầm liền rửa mặt và tay, rửa sạch bụi bẩn và cảm giác nhờn dính, hai người đều thoải mái hơn nhiều.
Ở trong bệnh viện, Cố Yên cùng Vương Á Cầm cảm thấy an tâm, hai người tìm tảng đá ngồi xuống.
Trong sân có mấy cây du lớn, dưới gốc cây cực kỳ râm mát, ngồi xuống mồ hôi trên người các nàng cũng tan, cảm giác sợ hãi, hoảng loạn cũng dần dần bình tĩnh lại, trời cũng dần tối.
Vương Á Cầm không nhịn được nói, "Diễm Diễm, tìm cách khuyên Thu Oánh về đi, chỗ này đáng sợ quá."
Cố Yên hiểu rõ ý của Vương Á Cầm, nàng nói đáng sợ không phải môi trường sống không tốt, mà là chỉ người.
"Tính nó thế nào ngươi còn không biết sao, chắc chắn nó không chịu đi, đói không?"
Xe công cộng dọc đường không dừng lại mấy, hai người các nàng sợ đi lạc đường cũng không dám dừng, trưa hai người chỉ uống chút nước, bây giờ đã sắp tối, Cố Yên đã đói tới mức chịu không nổi.
"Đói." Vương Á Cầm nuốt nước bọt nói, "Hay là chúng ta đợi Thu Oánh tan ca rồi ăn cùng nhau đi," nàng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, nói, "Đoán là cũng không phải chờ lâu, Thu Oánh lát nữa cũng tan ca rồi."
Cố Yên đứng lên, nhìn qua cửa sổ các phòng, nhìn từng phòng ký túc xá...
"Ê, làm gì đó? Nhìn gì vậy?"
Ở bên kia cổng vòm tròn xuất hiện bóng dáng một người mặc áo blouse trắng còn trẻ.
"Anh khỏe, chúng tôi từ Tề Nam tới thăm Hoàng Thu Oánh..."
Cố Yên chưa dứt lời, bác sĩ mặc áo blouse trắng lập tức mắt sáng rực, "Các cô từ Tề Nam tới?"
Cố Yên gật đầu, "Phải."
"Tốt quá, ta... Ta từ viện hai ở Tề Nam tới, ta tên Tống Thanh Thư, lúc các cô về có thể giúp ta mang hộ ít đồ về nhà không?"
Cố Yên, "Được, không vấn đề, tan ca rồi à?"
"Tan ca rồi, " Tống Thanh Thư vỗ trán một cái, hỏi, "Các cô tìm ai tới?"
"Hoàng Thu Oánh."
"Hoàng chủ nhiệm à, đoán là cũng sắp tan ca."
Cố Yên nghĩ rồi nói, "Phòng ký túc xá kia là của cô ấy à?"
"Phòng trong cùng nhất."
Cố Yên nhìn về phía đó, cửa sổ kính đều buông rèm, trên cửa cũng treo rèm, không nhìn được bên trong như thế nào.
Tống Thanh Thư đặc biệt nhiệt tình, "Hay là các cô vào phòng tôi ngồi tạm?"
"Không cần đâu, " Cố Yên xua tay nói, "Chúng tôi ở đây chờ cũng được, Tống đại phu, tôi muốn hỏi chút thường ngày mọi người ăn cơm thế nào?"
"Ở căn tin thôi." Tống Thanh Thư vừa nói vừa mở cửa phòng, "Tôi mời các cô vào nhà ăn ăn cơm nhé."
"Không cần, chúng tôi định lát nữa ra ngoài ăn." Cố Yên từ chối, cô định tối nay mời Hoàng Thu Oánh đi ăn một bữa ngon.
Mới gặp mặt đã để người ta mời cơm, không hay lắm!
"Ở đây người ta bắt nạt người mới, vừa nghe giọng đã biết mình là người nơi khác rồi, ăn bát mì có khi bắt trả năm đồng đấy, tốt nhất là các cô đừng ra ngoài. Đừng khách sáo, dù sao chúng ta cũng đều là người một vùng, lúc các cô đi còn nhờ các cô giúp ta mang đồ nữa chứ."
Nghe lời Tống Thanh Thư nói, Cố Yên tin, dù sao các cô cũng vừa mới trải qua chuyện đó không lâu.
"Không cần, chúng tôi chờ Hoàng Thu Oánh về là được."
Đang nói thì, bóng dáng Hoàng Thu Oánh xuất hiện ở cửa vòm.
"Tiểu Hoàng!" Cố Yên nhìn Hoàng Thu Oánh mà kinh ngạc, Thu Oánh vốn không mập, cô ấy đến đây chưa được hai mươi ngày, vậy mà người đã gầy đi thấy rõ.
Hoàng Thu Oánh thấy Cố Yên và Vương Á Cầm thì giật mình, "Sao các cậu lại đến?" khóe miệng nàng kích động run rẩy.
"Muốn đến thì đến thôi."
Hoàng Thu Oánh vội vàng tìm chìa khóa bên ngoài, vừa đi nhanh vào vừa nói, "Đi, lên phòng đi."
"Hoàng chủ nhiệm, tối cùng nhau ăn cơm nhé?" Tống Thanh Thư còn nói thêm.
Hoàng Thu Oánh vui vẻ nói, "Tống đại phu, cảm ơn anh nhé, chúng ta ăn sau, anh mau đi đi."
Tống Thanh Thư một mình bỏ đi.
Hoàng Thu Oánh mở cửa, Cố Yên chạy ra xe lấy đồ, cô rất may khi đã mang theo nhiều đồ hộp các loại, loại thực phẩm có thể bảo quản lâu dài.
Cố Yên xách đầy hai túi đồ vào phòng ký túc xá của Hoàng Thu Oánh, vừa vào liền cau mày, "Sao trong phòng ẩm thế?"
Hoàng Thu Oánh không để ý nói, "Không sao, đỡ khô hanh, ôi, sao các cậu lại mua nhiều đồ thế?"
Nàng rót hai ly nước đưa cho Cố Yên và Vương Á Cầm.
"May mà mua nhiều, tớ biết cậu viết thư cho tớ toàn là khoe mẽ."
"Các cậu nghỉ lát đi, tớ đi mua cơm mang về."
"Tớ đi cùng cậu." Cố Yên nói rồi uống hết nước trong ly, cùng Hoàng Thu Oánh đi mua cơm ở căn tin.
Từ khi vào huyện thành, Cố Yên đã không trông mong gì về bệnh viện của huyện nơi Hoàng Thu Oánh ở, nhất là sau khi xảy ra "vụ ăn vạ", thấy điều kiện chỗ ở, cho nên khi Cố Yên vào căn tin nhìn hai nồi đồ ăn lớn, cô cũng không hề ngạc nhiên.
Hai nồi lớn thức ăn, một nồi cải trắng hầm thịt, một nồi rau cải bó xôi luộc, cải trắng hầm thịt toàn là thịt mỡ thái lát, rau cải bó xôi luộc thì không ngửi thấy mùi dầu mỡ, giá thức ăn thì lại rẻ, một suất ba đồng, một cái bánh bao hai đồng.
Hoàng Thu Oánh gọi một đồng tiền đồ ăn, sáu cái bánh bao.
Tống Thanh Thư cùng một người đang cùng ăn cơm một bàn, thấy Hoàng Thu Oánh mua thức ăn xong, liền vẫy tay bảo các nàng qua.
"Chúng ta về ăn thôi Tống đại phu." Hoàng Thu Oánh chào hỏi Tống Thanh Thư rồi cùng Cố Yên rời đi.
Cố Yên trong lòng rất không thoải mái, vừa đi vừa nói, "Điều kiện ở đây tệ quá? Ký túc xá không có chỗ nấu ăn à?"
- Bảo, hôm nay hai chương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, ngày mai tiếp tục đăng chương mới, cố lên!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận