Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 222: Một câu lời nói liền bại lộ bản tính (length: 8750)

"Không phải ta mua!" Cố Yên ở trong phòng hét lên, "Là Cố Giang Hà nhà các ngươi mua cho ngươi."
Cố Giang Hà. Tiền lương một tháng của hắn còn không mua nổi một đôi đồ chơi này nữa là!
Hoa thẩm lập tức khen, "Ôi chao, nếu nói về có tiền đồ thì ai cũng không bằng Giang Hà. Vừa đẹp trai, lại có học thức, tính tình thì tốt, còn hiếu thảo, ngươi xem ai có phúc khí được gả cho Giang Hà nhà ta chứ."
Cố Yên thở phào, người tốt thời nay không dễ làm, nàng vẫn là cứ mang tiếng xấu làm người ác cho xong, dù gì thời nay, làm người tốt quá sức chịu đựng!
Nhà họ Cố có bốn gian phòng, ba gian liền nhau một cửa, phía tây có một gian riêng lẻ, đó là phòng Cố Diễm Diễm ở.
Ngoài trời nắng đẹp, có lẽ là thời điểm nắng nhất trong ngày, nhưng trong phòng lại tối om.
May mà nhà đất giữ ấm, dù thị giác thấy tối nhưng cũng không quá lạnh. Phòng không lớn, tổng cộng chỉ mười mét vuông, chân tường phía nam đặt một chiếc bàn gỗ đen cũ kỹ, trên bàn lộn xộn, bám đầy bụi, bên cạnh là một chiếc giường nhỏ rộng một mét, hai chiếc chăn chồng lộn xộn trên giường, còn có mấy bộ áo bông trẻ con, chắc là có người ở đây.
Tường phía bắc đặt hai tủ quần áo chồng lên nhau, cùng một vài đồ tạp, cả căn phòng đều nồng nặc mùi ẩm mốc lâu ngày không phơi nắng.
Cố Yên biết mùi này, do phòng không có ánh nắng chiếu vào gây nên.
Cố Yên đặt hành lý qua một bên, thu dọn quần áo trên giường, sau đó ôm chăn ra ngoài. Phơi chăn bây giờ hơi trễ, nhưng có phơi còn hơn không, ít nhất cũng khử được mùi.
Hoa thẩm vẫn chưa đi, thấy Cố Yên ôm chăn ra phơi, mắt hơi đờ đẫn, đây là Diễm Diễm nhà mình, trời ơi, sao gầy nhiều vậy, cứ như người khác vậy!
"Diễm Diễm, phơi chăn xong thì sang nhà tam thúc một chuyến, ngày mai em gái con đi lấy chồng, con sang xem có giúp gì được không."
Tam thúc mà mẹ Cố nhắc đến là tam thúc ruột của Cố Diễm Diễm.
"Không đi!" Cố Yên bướng bỉnh khẳng định, dù sao Cố Diễm Diễm ở trong thôn vốn tính cách như vậy, thích gì làm nấy!
Cố Yên thấy thế này cũng tốt, cứ nghênh ngang một chút thì không ai dám đụng vào, yên ổn qua mấy ngày, qua năm mới nàng sẽ đi.
Mẹ Cố sắp tức chết rồi, bà mới vừa bảo con bé biết điều, mình có thể yên tâm, vậy mà bây giờ lại dở tính ngang bướng ra, thật muốn ăn đòn!
Cố Giang Hà ăn cơm xong là lại bận rộn ngay, hết xem cho người này bị đau chân đến xem người kia bị đau đầu, bảo về nhà làm “tiểu thư khuê các không ra khỏi cửa lớn không bước khỏi cửa nhỏ” cũng không xong.
Mẹ Cố vui vẻ nhào bột trong bếp, chuẩn bị tối nay làm sủi cảo, Cố Yên thì chẳng làm gì cả, cứ dẫn Mai Tử, Liễu Tử chạy nhảy lung tung trong sân, dẫn hai đứa nhỏ chơi.
Trẻ con đúng là không để bụng, trước kia Cố Xuân Mai ghét cái cô hai này của mình lắm, giờ một viên kẹo, một quả trứng gà là đã mua chuộc được nó rồi.
Mấy người đến nhà chơi đều kinh ngạc khi thấy Cố Yên gầy đi nhiều vậy, nhưng thấy nàng dắt trẻ con chơi như vậy cũng đều lắc đầu, haiz, gầy đẹp ra thì được gì chứ, với cái tính khí đó của nàng, có lấy chồng thì cũng làm khổ người ta thôi.
Tối đến Cố Giang Hải và chị dâu Mạnh Lan cũng tới ăn cơm, Cố Yên rốt cuộc thấy mẹ Cố một mình làm nhiều sủi cảo quá, nên vào bếp cùng bà gói.
Sủi cảo nhân cải trắng thịt, thịt thì chút ít, hai phần ba là cải trắng, bột cũng không hoàn toàn là bột mì, mà còn trộn thêm bột ngô, nghĩ thôi cũng thấy chẳng ngon gì rồi.
"Nghe nói Hữu Lễ mở quán sủi cảo ở thành phố, phát tài lắm phải không?" Vừa làm sủi cảo, mẹ Cố vừa nói chuyện với Cố Yên.
Cố Yên thờ ơ đáp, "Người ta phát tài hay không thì liên quan gì đến nhà mình, nhà người ta có xây nhà cao tầng, có cho mẹ được đồng nào đâu?"
"Con xem con cái đứa này." Mẹ Cố sắp tức điên, "Không thể nói tử tế được một câu à!"
"Có thể," Cố Yên nói, "Đến phiên chợ mai, con mấy giờ đi?"
"Không đi."
"Sao lại không đi?"
"Đi chợ không tốn tiền à? Nhà mình có gà có thịt, còn xay cả trăm cân bột mì rồi, đủ đãi khách."
"Con mua cho ba mẹ mấy bộ quần áo, cũng mua thêm đồ khác nữa."
"Mua cái gì mà mua, phí tiền. Diễm Diễm, con ở chỗ kia làm gì mà một tháng được bao nhiêu tiền?"
"Mẹ có nói cũng không hiểu, đừng hỏi nhiều thế, sau này con kiếm nhiều tiền, mua biệt thự ở thành phố, rồi đón ba mẹ lên đó ở cùng."
"Chỉ toàn nói khoác lác, con cứ nhanh mà kiếm tấm chồng đi là vừa. Chờ ngày mai Tiểu Phượng nhà con xong chuyện cưới hỏi, mẹ với ba con sẽ bàn nhau tìm người mai mối cho con. Nhân mấy ngày con ở nhà tìm mối mà xem mặt đi, con ăn nói để ý một chút, đừng có gì cũng không suy nghĩ, cứ tuôn ra một tràng."
Cố Yên im lặng.
Mẹ Cố liếc nàng một cái, "Trả lời!"
Cố Yên trợn mắt, "Mẹ mà sắp xếp cho con xem mặt thì ngày mai con đi liền."
"Cố Diễm Diễm, con muốn tức chết mẹ à!"
Trong đầu Cố Diễm Diễm, câu này xuất hiện với tần suất cao nhất.
"Mẹ." Ngoài cửa bếp vang lên một tiếng gọi, ngay sau đó một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, người không cao, tết tóc đuôi sam, vẻ ngoài bình thường đi vào.
Cố Yên đứng dậy gọi một tiếng "Chị dâu".
Đây là chị dâu của Cố Diễm Diễm, Mạnh Lan, trước kia Cố Diễm Diễm hay bắt nạt người ta, Mạnh Lan thì có tính bánh bao, không dám gây với Cố Diễm Diễm nên toàn trốn tránh nàng.
"Diễm Diễm?" Mạnh Lan có chút không dám chắc hỏi.
"Ừm."
"Trong thôn truyền là buổi trưa nay thấy con gầy đi, hóa ra là gầy thật, không dám nhận ra luôn. Gầy nhìn cũng đẹp đó, giống chị cả thật, đúng không mẹ."
"Thì sao, hai chị em ruột mà, có giống nhau là thường."
Mạnh Lan xắn tay áo, "Mẹ, con làm với mẹ cho nhanh."
Cố Yên gói sủi cảo xong, khều cái ghế cho Mạnh Lan, "Chị dâu, ngồi đi."
Mạnh Lan ngồi xuống nói với mẹ Cố, "Mẹ, hôm nay con đưa Mai Tử về nhà ở."
Cố Xuân Mai trước kia ở trong cái phòng nhỏ mà hôm nay Cố Yên thu dọn.
"Ừ, con bé ngủ với cô nó cũng được."
Cố Yên nói, "Thôi hay là chị cứ đưa nó về đi, con sợ ngủ muộn rồi đá nó xuống."
Mạnh Lan vừa mới thấy Cố Yên có chút khác lạ, một câu nói đã bộc lộ bản tính rồi.
Mạnh Lan vội nói, "Con đưa nó về."
Mạnh Lan không dám nói chuyện với Cố Yên, chỉ dám nói chuyện với mẹ Cố, "Ngày mai Tiểu Phượng xuất giá, sáng sớm con còn phải sang hỗ trợ, đến lúc đó hai đứa nhỏ lại phải đưa đến."
"Diễm Diễm nói dẫn tụi nó đi chợ mà." Mẹ Cố rõ ràng là nói không đi chợ rồi, vậy mà khi đến miệng Mạnh Lan, lại thành ra Cố Yên muốn dẫn hai đứa nhỏ đi chợ, bà phải mua gì tốt cho tụi nhỏ đây?
Mạnh Lan có chút không dám để Cố Yên dẫn bọn trẻ, nhưng cũng không tiện nói, sợ đắc tội với nàng, đành phải nói, "Một mình dẫn hai đứa trẻ khó coi sóc, chợ cuối năm đông người lắm, đừng đi."
"Không sao, để Giang Hà đi cùng." Cố Yên tiếp lời.
Làm cha làm mẹ đương nhiên là đau lòng con cái, Mạnh Lan chắc là sợ bọn trẻ bị lạc.
Mẹ Cố nói, "Giang Hà không đi được, tam thím nói nếu Giang Hà về, thì mai kêu Giang Hà đi đưa dâu."
Chậc chậc chậc, sinh viên thì có tiếng tăm là phải.
Tối đến Cố Giang Hà, ba hắn và anh trai cả Cố Giang Hải đều về nhà, ba Cố và anh cả Cố khi thấy Cố Yên biến thành bộ dạng bây giờ thì đương nhiên đều rất ngạc nhiên.
Cố Giang Hà và hai anh em sông Hải đều có dáng dấp giống ba Cố, ngũ quan rất đẹp, chỉ là Cố Giang Hải thấp hơn Cố Giang Hà một chút, vai rộng, thân hình lực lưỡng, rất giống nông dân.
Ba Cố già lắm rồi, hai mắt không còn tinh anh, có vẻ hơi lờ đờ, nhưng mỗi lần nói chuyện với Cố Giang Hà, thì mắt ông lại rất có thần.
Ông đúng là có dáng vẻ của trưởng bối trong gia đình, ít lời nhưng nói câu nào chắc câu nấy.
Cả nhà ngồi ăn cơm, đều bàn chuyện mai Tiểu Phượng xuất giá, nói một hồi, ba Cố bèn chuyển đề tài sang Cố Yên.
Ánh mắt ba Cố lướt qua người Cố Yên, Cố Yên biết ông muốn nói gì rồi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận