Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 493: Không hối hận (length: 8476)

"Ngươi đưa cho hắn sao?" Cố Yên hỏi.
"Ta làm gì có nhiều tiền thế, hắn còn bảo ta cho hắn mượn tiền, ta sao có thể cho hắn mượn? Kỳ lạ, mượn tiền của ngươi thì thôi đi, sao còn có thể đến tìm ta vay tiền?"
"Chờ một chút." Cố Yên nghĩ ngợi rồi cầm điện thoại gọi cho Bạch Vân Phi.
"Cố tổng, có chuyện gì?"
"Phi ca, ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa, có chuyện gì cô cứ nói."
"Ngụy Tiền sáng nay gọi điện thoại cho ta, muốn mượn hai vạn tệ, hắn còn đi mượn tiền của Lâm Thiên Bảo nữa. Tôi cho người đi xem công trường của hắn thì vẫn chưa khởi công, anh có biết vì sao hắn mượn tiền không?"
"Chuyện này thì tôi biết thật đấy, hồi trước hắn mua mảnh đất kia, bên kia đổi ý trước đây bán rẻ, giờ thêm sáu vạn tệ nữa. Người ta nói có thể trả tiền lại cho hắn rồi bán cho người khác, Ngụy Tiền lại không nỡ, nên bên kia tăng giá hắn cũng muốn mua."
"Vậy nhà máy lớn như hắn, không lẽ sáu vạn tệ cũng không có à?"
"Còn chi phí mua hồi trước nữa chứ? Chỗ hắn mua đắt gấp đôi của cô, giá đất Tề Nam sáu tháng cuối năm tăng nhanh lắm, hắn muốn giá không thấp đâu, dù xí nghiệp làm ăn tốt, lấy ra hơn hai mươi vạn tiền mặt cũng không dễ dàng đâu."
"Cũng đúng, tôi hiểu rồi Phi ca, cảm ơn anh nha."
"Cô ăn cơm chưa, hay là tôi qua đó tìm cô, cùng ăn bữa cơm, còn có chút việc muốn tâm sự với cô nữa."
"Anh mà qua đây thì chỉ có thể ăn cơm hộp với tôi thôi."
"Được, vậy tôi qua luôn đây."
Lâm Thiên Bảo tự nhiên cũng nghe được những lời Bạch Vân Phi nói, hắn kinh ngạc nói, "Ngụy Tiền cũng mua?"
Quán ăn của Lâm Thiên Bảo hiện giờ tuy làm ăn rất tốt, nhưng so với ở khách sạn Nam Giao thì hắn không tiếp xúc được với giới thượng lưu, nên nhiều thông tin không được nhạy bén bằng. Bất quá nếu không phải Bạch Vân Phi nói với Cố Yên, thì Cố Yên cũng không biết chuyện Ngụy Tiền mua đất.
"Trước kia tôi nghe Bạch Vân Phi nói qua, thì ra là có biến cố."
Lâm Thiên Bảo cảm khái, "Mấy người các cô giỏi thật đấy, tôi cố gắng mấy cũng không theo kịp."
"Lâm ca, anh đừng tự ti thế, quán cơm cảng cũ của anh, người chen chúc, đông vui quá trời luôn."
"Diễm Diễm, Bạch Vân Phi đến rồi, tôi ăn cơm với mấy cô, nghe thử mấy cô nói gì, được không?"
"Được chứ, làm gì mà không được, hắn tới tôi gọi anh."
"Để tôi sai người mang cơm qua."
Lâm Thiên Bảo tạm biệt Cố Yên, gọi Đổng Tú Tú qua giúp, thu dọn bàn trà, tính là trưa sẽ ăn cơm ở đây.
Tối qua Tề Quang Minh tới, Cố Yên cũng nghe hắn nói giá đất Tề Nam sáu tháng cuối năm tăng ghê lắm, đến hôm nay, Cố Yên mới thấy may mắn vì mình quyết định nhanh.
Không thể không nói, Tề Quang Minh là một người thực sự biết làm việc, tối qua Cố Yên tặng quà hộp nước tương dấm Mãn Hương Viên cho hắn, sáng nay Tùy Kiến Quốc đã đến mượn thảm đỏ cùng các đồ vật khác của công ty bất động sản của Cố Yên để chuẩn bị nghi thức hoan nghênh, nói là lãnh đạo khu muốn đến tham quan Mãn Hương Viên.
Cố Yên nghe xong thì hiểu ngay ra sao, nhưng cô không nói cho Tùy Kiến Quốc biết, tối qua cô cố ý nhắc chuyện xưởng tương cũ cho Tề thư ký nghe.
Thâm tàng công và danh a!
Sau này Mãn Hương Viên dưới sự hỗ trợ của chính phủ, xí nghiệp chậm rãi phát triển trở lại, thế mà thực sự truyền lại được thương hiệu, thật sự đạt được thương hiệu trăm năm.
Tùy Kiến Quốc không nghĩ nhiều như thế, nhưng Tùy xưởng trưởng thì nghĩ cho tương lai, hắn cùng lãnh đạo khu nghe được vì sao bỗng nhiên chú ý đến Mãn Hương Viên, thì ra lãnh đạo khu nói lãnh đạo tỉnh nhận được quà hộp Mãn Hương Viên, đã có chỉ thị quan trọng muốn cứu vớt thương hiệu cũ của Tề Nam.
Sau này một năm Tùy xưởng trưởng sắp về hưu mới lại kể chuyện này cho Cố Yên, nói xưởng tương chuyển mình thật sự là do trên có người đột nhiên ủng hộ, Cố Yên lúc này mới kể lại sự thật năm đó.
Tùy xưởng trưởng rất cảm động, Cố Yên kể từ khi gây dựng lại phố Hương Tạ, không chỉ giúp họ mở lại điểm bán của Mãn Hương Viên, mà còn thường xuyên giúp họ bày mưu tính kế về phương diện tiêu thụ, thực hiện lời hứa lúc trước, mang Mãn Hương Viên một lần nữa quay lại thị trường. Hắn cứ nghĩ đó là điểm cuối mà Cố Yên giúp Mãn Hương Viên rồi, không ngờ cô chưa từng buông tha cho Mãn Hương Viên, vẫn luôn nỗ lực gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình.
Từ sau chuyện đó, Tùy Vệ Quân rốt cuộc không hối hận vì đã bán đi mảnh đất xưởng tương cũ kia nữa!
Bạch Vân Phi đến rất nhanh, Cố Yên bảo Lâm Thiên Bảo qua cùng ăn cơm với họ, Bạch Vân Phi cũng không từ chối, ăn cơm vừa tán gẫu, hắn cũng không kiêng dè Lâm Thiên Bảo mà trực tiếp nói với Cố Yên, nói mình cũng muốn mua, nhờ Cố Yên tham mưu cho.
Cố Yên đoán ngay là vì chuyện này, bởi vì lần trước Bạch Vân Phi đến hắn đã có ý này rồi.
Cố Yên trực tiếp nói "Phi ca, thành phố Tề Nam chúng ta phát triển dựa vào đường Thập Phương hướng đồ đạc, phát triển nhất chắc là phía đông, nếu như anh cũng muốn làm thương mại thì nên cân nhắc phía đông bắc đường Thập Phương."
"Vì sao không cân nhắc phía nam đường Thập Phương?"
"Phía nam cơ bản là núi, dù yên tĩnh hơn nhưng về sau mật độ dân cư cũng không đông, phía bắc thì khác. Phía bắc kiến trúc tọa bắc hướng nam, chưa bàn đến mật độ dân số sau này, chỉ nói về phong thủy là đã thắng rồi!"
Bạch Vân Phi rất chấn động, hắn lớn hơn Cố Yên mười mấy tuổi, chắc chắn có nhận thức riêng, những gì Cố Yên nói không cần kiểm chứng hắn cũng biết đúng!
"Tôi còn một câu hỏi, vì sao lại phát triển phía đông trước?"
"Phi ca, tôi chỉ có thể nói với anh, đây không phải tin vỉa hè, "Cố Yên nói câu này thì sắc mặt hơi nghiêm túc," Thứ lỗi cho tôi không thể nói cho anh là ai đã nói với tôi."
Bạch Vân Phi nhìn vẻ mặt Cố Yên, bỗng nghĩ tới Tiểu Tề, trong lòng khẽ run lên, lập tức nói, "Vậy tôi biết rồi, tôi không hỏi, chỉ tin thôi!"
Cố Yên cười, "Muốn phát triển vẫn phải theo chính sách, tin tưởng chính sách là đúng."
Lâm Thiên Bảo ngồi bên cạnh vừa ăn cơm vừa nghe, chỉ thấy đồ ăn trong miệng nhạt như sáp, mà hắn còn thấy hối hận khi trưa nay tới ăn cơm với họ, mình chỉ là một kẻ mở quán ăn đâu có cùng đẳng cấp với các đại lão bản kia!
Bạch Vân Phi nói, "Cố tổng, địa điểm tôi lo, tìm được rồi mình cùng nhau làm."
Cố Yên cười nói, "Phi ca, tôi không có suy nghĩ lớn như vậy đâu, đợi tôi xây xong hai tòa nhà đằng sau thì coi như an dưỡng tuổi già rồi."
Bạch Vân Phi mới không tin, hắn cười nói, "Cô nói vậy tôi không tin đâu, có phải cô có dự án khác tốt hơn không? Thiên Bảo, cậu tin không?"
Đã nhận ra vị trí của mình, Lâm Thiên Bảo cũng thản nhiên hơn, "Tôi cũng không tin, Bạch tổng, dù anh có mua mở cửa hàng ở đâu, cũng phải để lại cho tôi một cái nha, tôi muốn qua đó mở quán ăn."
Giờ hắn cũng chỉ có ý chí mở quán ăn mà thôi!
"Yên tâm đi Lâm ca, quán xá của Bạch tổng dựng lên rồi tôi cướp cho cậu."
"Cho cậu một cái cũng được." Bạch Vân Phi hào sảng nói, "Cố tổng, kế hoạch tiếp theo của cô là gì?"
"Thật sự không có kế hoạch gì cả, kế hoạch năm sau là xây xong hai tòa nhà đằng sau thì xem như hoàn thành mục tiêu."
Bạch Vân Phi hào sảng nói, "Về vật liệu xây dựng chỗ cô, cô cứ ứng trước 30% tiền hàng cho tôi, còn lại lúc nào có thì đưa, xem như anh cả ủng hộ cô!"
Vậy được quá còn gì, thế là Cố Yên tiết kiệm được không ít tiền, dù sớm muộn gì số tiền này cũng phải trả.
"Bá khí quá Phi ca," Lúc này Cố Yên nâng chén nói, "Vậy tôi không khách khí, nào nào nào, lấy trà thay rượu, mời anh một ly."
"Tôi cũng góp một ly," Lâm Thiên Bảo cũng nâng chén trà lên, "Phi ca, các anh ăn thịt, đừng quên chừa cho tôi ít nước."
Cười nói qua lại, định càn khôn, đây mới là nhân sinh!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận