Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 312: Đuổi tới (length: 7541)

Cố Khải Trung nghe lời của lão thái thái, trong lòng thật là thoải mái, tối hôm qua con gái của hắn vừa khóc vừa gào, làm cho hắn trong lòng bất an cả đêm, không ngờ người Thẩm gia lại nhân nghĩa như vậy, người ta thường nói người ngốc có phúc của người ngốc, ai ngờ được con ngốc thứ hai nhà bọn họ, lại có cái phúc khí này chứ?
Dù Thẩm gia không yêu cầu gì, Cố gia vẫn quyết định gánh vác chuyện chăn đệm.
Giang nãi nãi kiên quyết không cho.
Cố mẫu nói, "Chị cả, chị dâu và cả ta đều ở đây, ba chúng ta ba ngày năm ngày là làm xong thôi, đâu cần làm phiền người ngoài, tốt biết bao nhiêu."
Giang nãi nãi nghe xong liền nói sẽ đưa vải làm chăn, mặt trong gì đó qua.
Thẩm gia vốn có của hồi môn dày, Giang nãi nãi lo liệu nhiều việc, Cố gia tuy là nhà nhỏ, nhưng cũng làm một số chuyện trong khả năng, hai bên đều không giả tạo, thương lượng chuyện hôn sự càng vui vẻ.
Thẩm gia và Cố gia bàn nhau, họ cũng không mời bà mối nữa, đính hôn và cưới hỏi làm cùng lúc luôn, trước đó Giang nãi nãi đã tìm người xem ngày, ngày hai mươi tháng tư âm lịch là ngày lành, khoảng chừng không đến hai tuần nữa.
Chuyện cưới xin của Cố Yên và Thẩm Du Thành đều thuận lợi, ai nấy đều vui vẻ, không đúng, rốt cuộc Cố Linh Linh là không vui vẻ.
Ta làm việc gì cũng muốn làm cho tốt đẹp, nhưng trời không chiều lòng người, cuối cùng chắc chắn sẽ có thiếu sót.
Ăn cơm xong xuôi, Cố Yên và Thẩm Du Thành cùng nhau đi, nhân lúc hôm nay Thẩm Du Thành được nghỉ, hai người định đi đăng ký kết hôn, rồi đi mua đồ nội thất.
Cố Yên cũng không có yêu cầu gì quá cao về đồ nội thất, chỉ cần có ghế sofa để ngồi nghỉ ngơi, có bàn ăn cơm, rồi thay giường đôi, thêm cái tủ áo là được.
Đăt xong đồ nội thất, Thẩm Du Thành và Cố Yên trực tiếp đi lấy giấy đăng ký kết hôn, rồi đi trung tâm thương mại đặt tivi, tủ lạnh, máy giặt, mua không ít đồ, khi về thì trời đã tối.
Hai người mang đồ về nhà Thẩm Du Thành, sau đó cùng nhau đi quán ăn nhanh, Thẩm Du Thành còn phải trực đêm, ăn xong Cố Yên đưa hắn đi làm, còn mình thì về nhà Cố gia.
Buổi chiều đi trung tâm thương mại, Cố Yên mua quần áo và đồ cho Cố phụ, Cố mẫu, cả Cố Linh Linh và bọn trẻ, nhân lúc hôm nay rảnh cô liền đưa qua.
Ai ngờ vừa bước vào cổng Cố gia, liền nghe thấy trong bếp tiếng Cố Linh Linh nói to, "Chưa đến hai tuần đã cưới, sao mọi người có thể đồng ý chứ, có ai cưới chạy như vậy không, sợ con gái không gả được hay sao?"
Cố mẫu nói, "Con đừng nói khó nghe như vậy, Diễm Diễm có đối tượng vừa tuấn tú, vừa có học, mẹ là còn không kịp ấy chứ, mẹ và ba con đều rất vui mừng."
"Hừ, tôi biết ngay là các người ghét bỏ Lâm Phúc Sinh," Cố Linh Linh mỉa mai nói, "Bây giờ trong mắt các người, Lâm Phúc Sinh chắc không bằng một đầu ngón tay của người ta đi."
Mạnh Lan không nhịn được nói, "Chị cả, chị đừng nói như vậy..."
"Mày câm miệng, có phần cho mày nói sao?" Cố Linh Linh quay sang mắng Mạnh Lan, "Hay là mày cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mày và Giang Hải tốt quá, nên cũng leo lên đầu ta rồi hả? Có thời gian mà nhiều chuyện, tốt nhất là nghĩ cách sinh một đứa con trai đi!"
"Cố Linh Linh, con có phải là muốn tức chết cả nhà không hả!" Cố mẫu lớn tiếng quát.
"Hừ, con không dám," Cố Linh Linh lớn giọng nói, "Con không giúp được gì cho các người, trong nhà thì lại bao nhiêu chuyện, con không có nhiều thời gian ở đây đâu, mai con về đấy."
Vừa nghe Cố Linh Linh đòi về, Cố mẫu lại mềm nhũn, nói, "Con chịu khó ở lại làm giúp cái chăn cho em con đã chứ."
Cố Linh Linh cười khẩy, "Bây giờ mới nhớ đến tôi sao, sớm đã làm cái gì, các người thích ai làm thì làm, dù sao tôi không làm đâu!"
Cố Yên hít sâu một hơi, xách đồ đi từ phòng bếp qua nhà chính.
"Ai đó?" Cố mẫu ở trong phòng hỏi.
"Là con, mạ," Cố Yên vừa trả lời vừa bước lên nói, "Mọi người bận gì đó?"
Cố phụ đang ngồi trên ghế trước cửa hút thuốc, thấy Cố Yên tới, mặt ông lộ vẻ phức tạp, vừa vui mừng lại vừa xúc động, lại có chút bất đắc dĩ.
"Sao con lại đến?" Cố phụ hỏi.
"Buổi chiều con đi trung tâm mua đồ, tiện đường mua cho mọi người mấy bộ quần áo," Cố Yên thả túi đồ xuống bàn trong phòng, nói tiếp, "Nhiều năm như vậy chị cả con vất vả cho nhà quá rồi, con mua cho chị và bà chị mỗi người một đôi bông tai vàng, tối ngài nói với mạ, bảo mạ đưa cho chị, còn cái váy liền áo trong túi là mua cho chị ấy."
"Đều là người một nhà mà..." Cố phụ nói rồi lại thôi, sau đó nói tiếp, "Biết rồi, ta bảo mạ con đưa cho nó."
Cố Yên mở túi lấy giấy đăng ký kết hôn đưa cho Cố phụ, "Ba xem nè."
Trên mặt Cố Khải Trung nở nụ cười, ông đưa tay nhận lấy tờ giấy nhỏ màu đỏ, "Ồ, giấy chứng nhận nó như vậy à!"
"Dạ."
Cố Khải Trung run run tay mở giấy chứng nhận ra, ông nheo mắt lật đi lật lại không rời mắt...
Thực ra giấy chứng nhận kết hôn thời những năm 80 rất đơn giản, cũng không có ảnh chụp gì, nhưng Cố Khải Trung cứ xem mãi không chán.
Cố Yên thấy vậy liền cất sổ hộ khẩu lại, lúc cô đi ra thì Cố mẫu đã tới, đang cùng Cố phụ xem giấy đăng ký kết hôn của cô.
Cố mẫu không kìm được nói, "Không ngờ con ngốc nhà ta lại có ngốc phúc, tìm được con rể tốt như vậy, sao mà ta thấy cứ như mơ ấy."
Cố Yên nghe được bèn nhéo một cái vào tay Cố mẫu, "Đau không?"
Cố mẫu đánh yêu cô một cái, "Con ngốc này, còn dám nhéo mạ con!"
Cố Yên đùa nói, "Cái này gọi là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng ưng đó, phải không ba?"
"Đừng trêu mạ con, Thẩm Du Thành nó quả thật rất ưu tú," Cố phụ vui vẻ gấp giấy đăng ký kết hôn đưa lại cho Cố Yên, "Cất kỹ nhé."
"Dạ biết," Cố Yên cất giấy đăng ký kết hôn vào túi, sau đó nói với Cố mẫu về chuyện mua bông tai vàng, bảo bà nhớ đưa cho Cố Linh Linh, rồi đưa chiếc váy liền áo cho Cố mẫu để bà đưa cho Cố Linh Linh, sau đó nói không còn chuyện gì cô liền về trước.
Cố mẫu nhìn về hướng phòng bếp rồi thở dài, nói, "Những lời nó nói trong bếp nãy giờ con nghe hết rồi phải không."
"Nó thích nói gì thì nói thôi, con không sao, chẳng phải mai nó muốn đi sao," Cố Yên mở túi lấy ra mấy tờ tiền lớn đưa cho Cố mẫu, "Mấy đồng này má giữ đưa cho nó làm lộ phí."
Cố mẫu đẩy tiền lại, "Con sắp kết hôn rồi, đâu đâu cũng cần đến tiền, mua cho nó nhiều đồ vậy đủ rồi. Diễm Diễm," bà hạ giọng, "Cái vụ may vá ta không rành đâu, con đến nói mấy lời ngọt ngào với chị con đi, sao cũng phải dỗ nó may xong chăn cho con rồi hãy đi chứ."
Cố mẫu không giỏi may vá, nhưng Cố Linh Linh thì rất khéo tay, buổi sáng, việc Cố mẫu dám nhận nhiều việc cũng là vì ỷ vào Cố Linh Linh, nhưng nếu Cố Linh Linh đi, thì bà lại sợ, bà không làm được a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận