Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 388: Sáo lộ (length: 7925)

"Ngươi biết cái quán sủi cảo của ta chứ?"
"Biết chứ," Chu Giai Di cười nói, "Bạch Tình bảo ăn cực kỳ ngon, nên ta cũng đi ăn mấy lần, không ngờ sau lại đóng cửa, hồi đó ta còn thấy tiếc ghê."
"Đúng vậy, ta cũng thấy tiếc đứt ruột." Cố Yên đương nhiên không nói cho nàng biết nguyên nhân thật sự quán sủi cảo không mở, chỉ bảo đầu bếp cũ đã đi rồi, công thức là của người ta, nên chỉ có thể đổi sang làm cái khác.
"Vậy ngài thật giỏi, đổi sang tiệm ăn nhanh cũng nổi như cồn."
"Chẳng qua là nhờ vị trí tốt thôi."
Chu Giai Di thầm nghĩ, nói chuyện với Cố Yên thật thoải mái, nàng chẳng có vẻ gì là kiêu căng hống hách.
Chu Giai Di vừa khuấy cà phê vừa nói, "Lần này tôi qua đó nhất định phải đến thăm viện trưởng Hoàng, nhưng nghe Bạch Tình bảo, viện trưởng Hoàng tính tình hơi lạnh, Diễm Diễm tỷ, hay là... ngài giúp tôi nói trước với viện trưởng Hoàng một tiếng được không?"
"Không vấn đề," Cố Yên nhận lời rất thẳng thắn, "Ngươi định khi nào đi?"
Thái độ dứt khoát của Cố Yên khiến Chu Giai Di trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, "Ngày kia tôi và Hoa Tề cùng xe đi qua."
Cố Yên thấy vẻ mặt Chu Giai Di liền biết cô ấy hẳn là có chút lo lắng về chuyện đến huyện Phương Thành, liền trấn an cô ấy, "Thu Oánh tuy tính hơi lạnh, nhưng cô ấy làm việc luôn xét theo sự tình, không nhắm vào ai cả, nên ngươi không cần phải lo lắng về việc ăn ở cùng cô ấy, với lại cô ấy cũng hiểu rõ về dược phẩm Hoa Tề, khi ngươi qua đó cứ bình thường làm việc là được."
Chu Giai Di cười khổ nói, "Diễm Diễm tỷ, ngài không biết đâu, theo tôi được biết, ngoài nhãn hiệu thuốc Hoa Tề dược phẩm mà tôi đang đại diện ra, còn có bốn hãng dược lớn khác cũng muốn qua đó. Mà tôi nghe được, bệnh viện huyện Phương Thành hiện tại cứ ai đến cũng không từ chối, chỉ cần giá cả hợp lý, đều có thể vào. Một mình tôi chiến đấu, tôi chỉ sợ qua đó rồi, không có sức cạnh tranh."
Cố Yên nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, thầm nghĩ, đừng nhìn Chu Giai Di tuổi còn trẻ. Xem sự việc ngược lại là rất rõ ràng, một mình chiến đấu đương nhiên không bằng người ta làm theo đội nhóm rồi.
"Bên Tiêu tổng không giúp được gì cho ngươi sao?" Cố Yên hỏi.
"Tiêu tổng có thể dẹp được người khác, đưa quyền đại lý cho tôi cũng đã giúp lắm rồi," Chu Giai Di cười khổ nói, "Tiêu tổng cũng chỉ có thể giúp tôi đến thế thôi, những người khác đều đang cười nhạo tôi kìa."
Chu Giai Di ngập ngừng một chút, "Diễm Diễm tỷ, ngài có phải rất muốn biết vì sao Tiêu tổng lại giúp tôi như vậy không?"
"Có chút tò mò."
"Ba của tôi trước kia là chuyên gia nghiên cứu phát triển của Hoa Tề chế dược, Tiêu tổng vốn là đồ đệ của ba tôi, sau này ba tôi bị bệnh nhập viện, hồi mới đầu, mọi người cũng đến thăm hỏi, nhà máy cũng giúp đỡ không ít, nhưng không ngờ, tiền tốn rất nhiều, người lại không khỏi, nằm trên giường hơn hai năm, đầu năm nay thì mất. Nhà nợ rất nhiều tiền, nhà tôi lại chỉ có mỗi mình tôi là con, muốn trả nợ chỉ có thể dựa vào tôi, hơn nữa mẹ tôi sức khỏe cũng không tốt, gan thận đều có vấn đề, cứ bảo nhập viện là nhập viện," Chu Giai Di cười khổ, "Diễm Diễm tỷ, tôi thật sự hết cách rồi."
Cố Yên không ngờ trên người Chu Giai Di lại có câu chuyện như vậy.
"Không sao, đừng sợ, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần làm được, thì không có vấn đề." Cố Yên nghĩ một lát rồi nói, "Huyện Phương Thành của chúng ta đã có rất nhiều bác sĩ đến tiếp viện rồi, lát nữa ta sẽ chào hỏi với họ, để họ kê thuốc ưu tiên dùng thuốc của Hoa Tề dược nghiệp trước. Thêm nữa, ngươi phải làm tốt công tác bên dược phòng bệnh viện huyện trước, chủ yếu là họ đấy."
Có quan hệ với đội bác sĩ tiếp viện, Cố Yên không hề khoác lác, lúc trước nàng mang người đến bệnh viện huyện Phương Thành sửa lại ký túc xá cho bọn họ, thật sự làm họ rất cảm kích.
"Có lẽ viện trưởng Hoàng không cho phép thì sao, nghe nói, cô ấy đã ra quy định, nếu ai dám đi con đường hối lộ này, sẽ trực tiếp bị đuổi thẳng cổ."
Cố Yên... Thôi được, cái ý này thực tế là nàng bày cho Hoàng Thu Oánh đấy.
"Vậy thì ngươi hãy cho bệnh viện những thứ thiết thực một chút, chẳng hạn như xây cho họ một phòng nước sôi, để thêm lá trà gì đó cho phòng, ngươi cứ làm những thứ mang lại tiện lợi thiết thực cho bệnh viện ấy. Đúng rồi, khoa sản bệnh viện huyện có nhiều em bé mới sinh có thể không kịp bú sữa mẹ, ngươi cứ mua sẵn mấy hộp sữa bột để đấy, hễ có trường hợp thích hợp thì tặng hai thùng…"
Cố Yên nói thì không có cảm giác gì, rốt cuộc đây đều là những vấn đề thường gặp, nhưng Chu Giai Di thì nghe mà hai mắt sáng lên, hận không thể cầm bút ra ghi lại.
Hoàng Thu Oánh muốn xây dựng lại trật tự khám chữa bệnh, quản lý dược phẩm nhất định phải nghiêm ngặt, nhưng kiểu làm ăn hối lộ thì không thể ngăn cản triệt để được. Cố Yên không nói cho Chu Giai Di biết, ở chỗ Hoàng Thu Oánh còn có một chiêu sát thủ, đó chính là "Ép giá"!
Chi phí thuốc men có bấy nhiêu đó, giá thấp thì lợi nhuận của họ thấp, không có lợi nhuận, làm sao họ có tiền để mà "hối lộ"?
Mấy hãng dược này, ai trụ được đến cuối cùng thì người đó thắng!
Chu Giai Di cảm thấy hôm nay mời cốc cà phê này quá hời, gừng quả là càng già càng cay, trên mặt thì cho là cách làm ăn cũng chỉ có bấy nhiêu, là uống rượu ăn cơm lại thêm tặng quà, hoặc là lại bồi thường giảm giá cái gì đó, không ngờ trong đây còn có nhiều mánh khóe đến vậy!
Cố Yên cũng không cùng Chu Giai Di đi gặp Quý Bạch Tình, khi ở trên bàn ăn, nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ở quán cà phê hàn huyên một lúc với Chu Giai Di, Cố Yên cảm thấy thời gian cũng không còn sớm, lại uống cà phê đã đỡ nhiều rồi, liền bảo muốn đi bách hóa mua đồ, Chu Giai Di nói mình không có việc gì, nhất định phải đi dạo phố cùng Cố Yên.
Cố Yên cũng không từ chối, nàng đến bách hóa chủ yếu là muốn mua chút quần áo cho cha mẹ, với lại nhà chị cả Lâm Nhã cùng hai đứa cháu gái.
Cố Khải Trung ở Tề Nam không được hai ngày là phải về, Cố Yên cũng không quên Cố Linh Linh, còn mua cho cô bé một cái váy liền áo.
Chu Giai Di thấy vậy âm thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ may mà Cố Yên bây giờ có tiền, chứ một lần xài hết mấy trăm tệ, người bình thường sao gánh nổi!
Cố Yên không cùng Chu Giai Di đi tìm Quý Bạch Tình, nàng từ bách hóa đi ra liền trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.
Chu Giai Di lại một mình đi tìm Quý Bạch Tình, cô ấy ở khoa phụ sản chờ Quý Bạch Tình tan làm rồi cùng nhau đi ăn cơm.
Ăn cơm cùng Quý Bạch Tình thì khá tùy tiện, hai người họ liền tùy ý tìm một quán nhỏ ăn.
Chu Giai Di kể khổ với Quý Bạch Tình, "Mấy ngày nay, không là mời cơm thì là mua đồ biếu quà, còn chưa bắt đầu làm ăn gì, tiền cứ vùn vụt mà ra."
"Đường tự mình chọn thì còn biết làm sao?" Quý Bạch Tình mắng cô ấy, "Cắn răng một cái rồi sẽ qua thôi, trưa nay ăn cơm có thuận lợi không?"
"Đương nhiên thuận lợi," Chu Giai Di cười toe toét, nói với Quý Bạch Tình, "Cậu biết tớ gặp ai không?"
"Ai?"
"Chị họ tương lai của cậu."
"A, cậu gặp được Diễm Diễm tỷ rồi à?"
"Đúng vậy, trùng hợp thế chứ. Ai, đừng nói nữa, ăn một bữa cơm với chị ấy, tớ có thể hốt bạc… không đúng, phải nói là ké ánh hào quang của cậu, nếu không phải tại cậu, chị ấy mới không để tớ vào mắt đâu."
Quý Bạch Tình rất hiếu kỳ, "Nàng ấy đã làm gì mà cậu phải nể phục đến vậy?"
- Ngày tháng trôi qua thật nhanh, tháng đầu tiên của năm 2023 đã hết rồi - Bảo tử, hai canh đã xong, ngày mai tiếp tục đổi mới vào rạng sáng, a a đát - (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận