Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 02: Tìm đường chết nguyên chủ (length: 8213)

Cô cô bụng lại kêu lên.
Cố Yên thật muốn bỏ đói chính mình xem sao, thử xem có thể hay không trở lại hiện đại. Kiên trì nửa ngày, Cố Yên lại từ bỏ, hiện đại nàng ba mươi sáu tuổi vẫn còn độc thân, ăn ở đều ở khách sạn, thời gian kia liếc mắt một cái liền có thể thấy điểm kết thúc, cuộc sống như vậy cho dù trở về, thì có ý nghĩa gì?
Dạ dày không chịu nổi thử thách của thời gian, Cố Yên đem nửa mái tóc sơ qua cho gọn rủ xuống sau gáy, nhận mệnh mở cửa đi ra.
Tóc là thứ duy nhất Cố Yên hài lòng ở Cố Diễm Diễm, không giống như bản thân nàng, từ năm mười tám tuổi mọc sợi tóc bạc đầu tiên, tóc trắng đó đã bùng lên như đốm lửa tàn lan khắp đầu, bình quân cứ ba tháng nàng phải nhuộm một lần.
Cửa "két" một tiếng mở, hành lang vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt đồng loạt nhìn qua, rồi đám người như phản ứng lại.
"Mau mau, Cố Giang Hà tỷ tỷ ra rồi, mau đem đồ ăn trong phòng vào."
"Chưa tới giờ cơm đã mở cửa, muốn mạng già!"
"Không xong, vừa mới xào xong thức ăn xong rồi, ta cũng không thể bê nồi theo."
Xấu hổ!
Cố Yên bấm chốt cửa ra không xong, trở về cũng không xong. Nửa ngày đấu tranh tâm lý, cuối cùng nàng vẫn quyết định đi ra, dù sao thì phải bước ra bước này!
Lò vẫn còn chút lửa than, nàng gắp mấy cục than vào, chẳng bao lâu lò lại bùng lên.
Tiếng động xột xoạt ở hành lang dần nhỏ đi, mọi người thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Yên.
Cố Yên cố gắng bình tĩnh, chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ là các ngươi!
Nàng mở tủ treo phía trên lò, lập tức một mùi thối hoắc xộc vào, trời ơi, hành tây thối bên trong!
Người phụ nữ trung niên bên trái đang xào rau, ánh mắt lạnh lẽo, "Thối chết, ngươi không thể sạch sẽ chút sao!"
"Xin lỗi xin lỗi," Cố Yên liên tục rút vội gói mì ra, đóng tủ lại, chặn mùi thối kia lại, "Xin lỗi nha Hoàng bác sĩ, hành tây hỏng rồi."
Trong đầu Cố Diễm Diễm có tên người phụ nữ bên cạnh, ngày đầu nàng đến, Cố Giang Hà đã giới thiệu rồi, nàng là bác sĩ phụ khoa Hoàng Thu Oánh nổi tiếng, gần bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, nghe nói khi xuống nông thôn có yêu đương, sau thì không còn gì.
Cố Yên muốn điên, trời ơi, đem nàng đi đi, thế này có phải người sống không? Chỉ có mì làm sao ăn? Chẳng lẽ luộc mì ăn không?
"Hì hì," Cố Yên nở nụ cười hướng Hoàng bác sĩ cạnh bên, hết sức khó xử nói, "Hoàng bác sĩ, cho ta xin chút hành thái được không?"
Hoàng bác sĩ lạnh lùng liếc nàng một cái, "Lần trước cô mượn nửa con gà quay của ta còn chưa trả, nợ cũ chưa xong." Nói rồi tiếp tục xào đồ ăn của mình.
Cố Yên ngón chân suýt nữa đào ra ba phòng ngủ một phòng khách trên đất, được thôi, đời này chưa từng mất mặt vậy. Vốn định có chút hành lá, làm tô mì cay cũng ngon, bây giờ thì, nàng chỉ có thể làm sạch nồi, luộc mì, có lẽ nên may là còn dầu ăn.
Bỗng bộp một tiếng, từ tấm chắn giữa bàn bay sang một nửa hành xanh, Cố Yên nhìn vội cảm ơn, "Cám ơn Hoàng bác sĩ, lát nữa ta làm mì cay, cô có muốn ăn một chén không?"
Hoàng bác sĩ không thèm nhìn nàng chuyên chú xới cơm, còn cười lạnh một tiếng, "Không cần, ta sợ bị đầu độc chết!"
Được thôi.
Cố Yên liếc nhìn đống hành, bắt nồi lên đun dầu, dầu nóng bỏ hành vào phi, hành dầu đã xong, chế chút dấm, hắc, thơm ngào ngạt ngay.
"Ai làm gì đấy, sao thơm vậy?" Hành lang có người hỏi.
Người ở gần Cố Yên ngạc nhiên nói, "Ồ, Cố bác sĩ tỷ tỷ làm à?"
"Hây, thật là, mặt trời mọc đằng tây rồi!"
Cố Yên biết làm sao đây, giả làm đà điểu thôi.
Rất nhanh một bát mì cay đã làm xong, ngửi mùi thơm dấm xào, Cố Yên nước miếng muốn chảy ra, vội vàng múc vào bát, bưng vào phòng.
Lửa than bên ngoài cũng không để mặc nó như vậy, lấy nước ấm đổ vào một nửa bình ngồi chồm hổm lên, tránh lãng phí than.
Mùi dấm xông vào mũi, hương vị cũ quen thuộc cuốn đi cảm giác đói, làm Cố Yên thoải mái hơn nhiều. Chỉ là no rồi thì buồn ngủ, là cái bệnh gì đây?
Ăn no ngủ là heo, có mập sao được?
Cố Yên gom chén đũa cho vào chậu, định đợi vắng người đi rửa. Đem ga giường phơi bên ngoài trở mặt, nàng đứng trong phòng bắt đầu "vận động tay chân".
Trên một số app, mỗi ngày sẽ có huấn luyện viên cùng mọi người tập thể dục trực tuyến, do nàng làm việc ở khách sạn, giờ giấc không đều đặn, lại thêm hồi nhỏ vận động quá nhiều, thân thể thường không khỏe, nên nàng gần như mỗi ngày tập theo, sau thành thói quen, một ngày không tập, nàng khó chịu.
Lắc lư lắc lư, sao vẫn thấy không thoải mái, nàng nhớ ra gì đó không ổn, không có nhạc a!
Không nhạc tập làm sao có hứng?
Nàng lật qua lật lại tìm kiếm, tìm ra được một cái radio, cái này chắc là Cố Giang Hà hồi học đại học dùng nghe tiếng Anh. Bật radio, thử một chút, pin vẫn còn điện, có thể phát ra âm thanh, chuyển kênh xem sao, toàn là nhạc, vặn nhỏ lại, a, tiếng Quảng Đông, được thôi, nghe không hiểu!
Nhưng có nhạc là được rồi.
Dáng người Cố Diễm Diễm tương đối mập mạp, vận động cảm giác thịt trên người nhún nhảy, cánh tay không nhấc lên được, chân tay cũng không lưu loát, nhất là lúc đưa chân xuống, cứ từng nhịp nảy lên, chỉ một lát chân tay đã mỏi. Nhất là khi làm động tác vỗ tay dưới hông, thật sự là chịu cực hình, đánh giá chừng mười phút, nàng đã thở hồng hộc chậm chạp đi.
Nhưng dù có mệt thế nào nàng cũng phải kiên trì, bình thường vận động trên nửa tiếng mới bắt đầu tiêu hao mỡ. Với thân hình mập của Cố Diễm Diễm này, chút ít hiệu quả thì không thấy rõ.
Binh binh binh!
Cửa bỗng nhiên phát ra tiếng va đập mạnh, Cố Yên giật mình vội tắt radio, chạy ra mở cửa định hỏi "có chuyện gì", chưa kịp nói, giọng giận dữ đã xộc tới, "Cô phơi đồ ẩm ướt ở cửa sổ làm ướt đệm của cháu tôi thì thôi đi, còn ồn ào, không cho cháu tôi ngủ, cô có còn chút lương tâm nào không?"
Nhìn lão bà tóc hoa râm đang uốn xoăn tóc mặc áo sơ mi hoa, tay cầm cái nồi, hung dữ trước mặt, Cố Yên ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, dãy nhà ngang này không có ban công, nhà nào cũng phải phơi đồ trên khung sắt ngoài cửa sổ, ký túc xá của Cố Giang Hà ở lầu ba, lúc phơi đồ nàng đúng là không để ý dưới nhà.
Nhưng mà..."Ta khi nào làm con bà không ngủ?" Cố Yên ấm ức nói, phơi đồ nàng không để ý, đó là lỗi của nàng, nàng nhận, nhưng nàng thật sự không làm cho cháu của người ta không ngủ.
Giọng Cố Diễm Diễm lớn, thanh âm hơi to thì lại thành cãi nhau, một giọng này của nàng, hành lang lập tức ồ ạt có động tĩnh, mấy người mở cửa ra xem.
"Cố bác sĩ tỷ tỷ lại gây chuyện rồi à!"
"Đúng đó, nghe nói Cố bác sĩ và Quý bác sĩ bị cô ta phá đám nên chia tay rồi, cô ta sao còn chưa yên nữa."
"Chung phòng với người tỷ tỷ này đúng là xui xẻo."
"Đúng vậy, kiếp trước đã làm cái gì nghiệp? Cứ bị giày vò thế này, cả bệnh viện chắc ai cũng có ý kiến về Cố bác sĩ quá!"
"Đúng vậy đó!"
...
Cố Yên nghe mà trợn cả mắt, Cố Diễm Diễm làm những chuyện này sao? Ngươi tự làm mình chịu, làm gì liên lụy người khác khổ theo? Tâm lý gì vậy? Biến thái!
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận