Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 477: Đều bị Thôi Khải Chấn liệu chuẩn! (length: 7914)

Thẩm Du Thành vừa lau mặt vừa nhìn Cố Yên, cảm thấy nàng không được khỏe, nhân tiện nói, "Công trường cũng không gấp gáp gì, chút nữa ngươi lại đi ngủ bù."
"Cũng ổn, buổi trưa không có việc gì ta về nghỉ ngơi."
Nước sôi rồi, Cố Yên xách ấm nước rót vào bát trứng gà trà, nước sôi rót vào bát, trứng gà xoay tròn, đông lại... Từ từ biến thành trứng gà hoa, bỏ thêm chút muối, nhỏ thêm hai giọt dầu vừng, hương vị liền dậy, uống một chén ấm nóng, dưỡng dạ dày lại ấm bụng.
Thẩm Du Thành rửa mặt xong, bưng trứng gà trà ngồi đối diện Cố Yên, Cố Yên thấy hắn vẫn không thoa kem dưỡng da, liền đứng dậy đi đến bàn trang điểm của mình lấy một ít, xoa nóng trong lòng bàn tay rồi thoa lên mặt Thẩm Du Thành.
"Không cần bôi mấy thứ này." Thẩm Du Thành nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Cố Yên thoa cho.
Thẩm Du Thành miệng thì chê, nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Nhiều người nói, tình yêu sau kết hôn sẽ biến mất, không còn kích tình, nhưng kích tình đâu phải là trạng thái bình thường của cuộc sống, chuyện cơm áo, gạo muối mắm mới là thường nhật.
Chỉ cần trong lòng có nhau, vui vẻ hạnh phúc, thế là đủ, nghĩ nhiều làm gì, chỉ là quá nhàn, kiếm thêm việc gì mà làm, bận rộn rồi sẽ không nghĩ lung tung.
Lúc Cố Yên đến công trường, Thôi Khải Chấn đang ăn sáng ở sạp ngoài đường.
Một cân quẩy chiên với một bát canh hồ tiêu, Thôi Khải Chấn ăn rất ngon lành.
"Thôi ca." Cố Yên đỗ xe trước cửa, quay lại gọi hắn.
"Diễm Diễm?" Thôi Khải Chấn ngạc nhiên, "Sao sớm vậy đã tới? Ăn sáng chưa?"
"Chưa." Cố Yên cầm một cái ghế nhỏ, không quá quen ngồi xuống đối diện Thôi Khải Chấn.
Bụng Cố Yên giờ đã lớn, sức ăn cũng như thế, lúc ra khỏi nhà chỉ mới uống một bát trứng gà trà, giờ đã tiêu hóa gần hết.
Thôi Khải Chấn vội gọi vợ chồng chủ quán làm cho Cố Yên quẩy chiên, canh hồ tiêu.
"Ta nghe Thẩm Du Thành nói Mạnh Đông Đông ăn cây táo rào cây sung, cùng người ngoài cấu kết?"
Thôi Khải Chấn nhỏ giọng nói, "Thật không biết nên khen hắn thông minh hay đồ ngốc, mấy kẻ đó bảo bán đồ cho hắn rồi chia tiền, bọn chúng mà mang đồ đi bán hết rồi, Mạnh Đông Đông còn đi đòi tiền ai?"
Cố Yên cười lạnh, "Tên không biết sống chết, cũng nhờ Thôi ca anh quen với người ở đồn công an, nếu không thì lần này hắn muốn thoát thân dễ vậy sao, mấy người kia bị bắt chưa?"
"Mấy đồng chí ở đồn công an đến nhìn là nhận ra ngay, bọn này là tái phạm, mới được thả ra chưa bao lâu."
Cố Yên... nàng thật không biết nên nói gì nữa.
"Hôm nay có chuyện làm phiền Thôi ca nhiều quá."
"Chuyện nhỏ thôi mà, cứ yên tâm đi, chuyện này sẽ không đến tai ai đâu."
"Tôi không sợ mất mặt, ai mà hỏi, cứ bảo là bị tóm ở đồn công an."
Thôi Khải Chấn nghĩ thầm Cố Yên đúng là tàn nhẫn với mình, nàng không coi trọng cái danh tiếng gì hết, "Cô định xử lý hắn thế nào?"
Bà chủ quán đã mang đồ ăn của Cố Yên đến, Cố Yên vừa ăn vừa nói, "Không xử lý gì cả, chị dâu tôi hôm nay sẽ đưa hắn về, không biết có về không, mặc kệ bọn họ vậy."
"Thanh quan khó xử việc nhà, loại chuyện này tốt nhất là đừng nhúng tay."
"Thôi ca, câu này của anh nói đúng ý tôi đó." Bởi vì Cố Yên cũng nghĩ vậy.
"Nhưng mà," Thôi Khải Chấn cười nham hiểm như hồ ly, "Tôi thấy chắc là không đi được đâu."
"Sao anh lại nói vậy?"
"Nhà chị dâu cô mà quản được cậu em trai này, thì Mạnh Đông Đông đã chẳng ra cái bộ dạng này rồi. Nếu cô không tin, thì mình làm một ván cá cược?"
Nhìn Mạnh Đông Đông là biết người được gia đình nuông chiều từ bé, loại người này rất khó thay đổi, Thôi Khải Chấn chắc chắn lần này Mạnh Đông Đông nhất định không đi nổi!
Đau đầu!
Cố Yên buồn phiền, Mạnh Đông Đông mà không đi, thì nàng phải sắp xếp sao đây?
Thấy Cố Yên đau đầu, Thôi Khải Chấn nghĩ ngợi nói, "Diễm Diễm, nếu hắn không đi thì cứ cho hắn việc làm, lỡ đâu lại gây chuyện rắc rối thì lại phải đưa hắn vào đồn công an cho hắn nhớ đời, thằng cha này không sửa được, sợ là cả đời vứt đi."
Lời Thôi Khải Chấn nhắc nhở Cố Yên, Cố Yên biết mình đến tìm Thôi Khải Chấn hôm nay là đúng đắn.
Từ công trường về nhà máy, Cố Yên cứ trốn biệt không về nhà, nàng ở nhà máy gọi điện thoại cho Thẩm Du Thành, nói mình muốn đến huyện Phương Thành một chuyến, một là lâu không gặp Hoàng Thu Oánh nên muốn thăm, hai là lỡ Mạnh Lan mà dẫn Mạnh Đông Đông tới tìm nàng, thì nàng cũng tránh được.
Thẩm Du Thành nhất quyết không đồng ý, đường đến huyện Phương Thành hắn biết rõ, dù sức khỏe của Cố Yên khá tốt nhưng vẫn phải cẩn thận, hơn nữa gió ở vùng biên giới cũng không phải dạng vừa, Thẩm Du Thành lo lắng.
Thật ra Cố Yên sợ Thôi Khải Chấn "tiên đoán" đúng, nếu Mạnh Lan dẫn Mạnh Đông Đông đến nhà tìm nàng thì nàng phải sắp xếp Mạnh Đông Đông thế nào đây?
Đôi khi mấy cái thứ gọi là "tình cảm", "tình thân" này thật sự rất dễ bắt người làm con tin.
Đừng bao giờ đứng ngoài mà nói chuyện không đau lưng, thử đặt bản thân vào rồi biết?
Không ngờ, lại bị Thôi Khải Chấn đoán trúng thật, chiều tối Đổng Tú Tú gọi cho Hà Tiểu Sanh hỏi Cố Yên đang ở đâu, nói là chị dâu Mạnh Lan dẫn Mạnh Đông Đông tới tìm nàng.
Hà Tiểu Sanh sớm đã được Cố Yên dặn dò, bảo hôm nay nàng không đến nhà máy, không biết nàng ở đâu.
Cố Yên quyết tâm trốn Mạnh Lan, đến chạng vạng tối, sau khi từ nhà máy về, nàng không về nhà mà trực tiếp đi nhà Giang nãi nãi.
Dì Liễu là người ít nói, làm việc nhanh nhẹn, mà lại ít lời, rất hợp ý Giang nãi nãi. Hiện tại hai người sống với nhau rất ổn, mùa đông ngày ngắn, dì Liễu dứt khoát ở lại nhà Giang nãi nãi, có dì Liễu chăm sóc thì Thẩm Du Thành và Cố Yên cũng đỡ lo.
Cố Yên không nói trước với Giang nãi nãi, lúc nàng đến, Giang nãi nãi và dì Liễu đang chuẩn bị ăn cơm, thấy Cố Yên đến liền vội vã chăm sóc, xới cơm cho nàng, lại còn làm nóng phòng ở phía nam, hết cả một hồi bận rộn.
Ăn uống xong xuôi, dọn dẹp ổn thỏa, Cố Yên liền cùng Giang nãi nãi và dì Liễu xem Trịnh Thiếu Thu đóng « Sở Lưu Hương truyền kỳ », không thể không nói Hương soái đẹp trai quá!
Có những người sinh ra đã là số hưởng, không thể so sánh được.
Ví như Hương soái, sinh ra đã là người ôn hòa, phóng khoáng, tao nhã, trời sinh đã được ưu ái, làm sao mà so?
Thẩm Du Thành vừa mở cửa đã thấy Cố Yên thoải mái ngồi trên ghế nằm, ôm gối xem Hương soái phong lưu đa tình với vẻ mặt si mê.
Thẩm Du Thành ngại không nói, đi sau hắn là Cố Giang Hà cũng gọi Cố Yên, "Chị ơi, lau lau nước miếng đi kìa, quá đáng rồi đó."
Cố Yên còn lau khóe miệng, một hồi không lau ra nước miếng, mới biết Cố Giang Hà trêu mình.
"Sao em tới đây? Hai đứa ăn cơm chưa?" Cố Yên chống tay vào ghế đứng dậy.
Chiều nàng đã gọi cho Thẩm Du Thành nói tối nay đến nhà Giang nãi nãi, Thẩm Du Thành đã biết.
"Bọn em ăn mì bên ngoài rồi," Thẩm Du Thành ngại nói trước mặt Giang nãi nãi, "Ba vợ bảo em qua một chuyến, giờ mình qua đó thôi."
Đến rồi!
Thật là bị Thôi Khải Chấn đoán trúng!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận