Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 359: Cầu cứu (length: 8130)

Thẩm Du Thành thấy Cận Trạch muốn ngồi dậy, vội vàng tiến đến đỡ gáy hắn, “Không được gắng sức, ta đỡ ngài, từ từ ngồi dậy thôi.”
Cận Trạch nhờ vào sức của Thẩm Du Thành mà chậm rãi ngồi dậy, Hoàng Thu Oánh đặt hai chiếc gối ở sau lưng để hắn tựa vào, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Hoàng Thu Oánh tiến lại hỏi, “Chủ nhiệm Cận, ngài giờ cảm thấy thế nào rồi?”
“Tạm ổn. Khát nước.” Thực ra Cận Trạch cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.
Trong phòng bệnh không có nước, Hoàng Thu Oánh định đi ra ngoài lấy, Cận Trạch níu tay Hoàng Thu Oánh lại, “Đừng tự mình đi.”
“Yên tâm,” Hoàng Thu Oánh đi ra ngoài, hướng bên ngoài gọi “Người đâu.”
Nhưng không ai đến, y tá nói ở lại cũng chẳng thấy bóng dáng.
Hoàng Thu Oánh trực tiếp sang phòng bệnh bên cạnh, nàng vẫn đang mặc áo blouse trắng, vừa nhìn là biết bác sĩ, nàng mượn một lọ nước mang về, Cận Trạch cũng chẳng ngại người khác dùng rồi bẩn, uống liền mấy ngụm.
“Chủ nhiệm Cận, ăn chút cơm đi.”
Cận Trạch khoát tay, ý nói không muốn ăn, cơ thể quá yếu, tiêm thuốc hạ sốt cũng có tác dụng, hắn ra một thân mồ hôi.
Thẩm Du Thành lại đỡ Cận Trạch nằm xuống, Cận Trạch chỉ vào hộp cơm, ý bảo hai người bọn họ ăn trước đi.
Thẩm Du Thành thấy dịch truyền trong chai của Cận Trạch sắp hết, liền đổi bình khác cho hắn, rồi nói, “Có thể tỉnh lại là không có vấn đề lớn rồi, chủ nhiệm Cận, sáng mai chúng ta cùng nhau về Tế Nam nhé.”
Cận Trạch thở hổn hển nói, “Có phải lão Trần đến rồi không?”
Thẩm Du Thành rất ngạc nhiên, “Ngài biết ư?”
“Thỉnh thoảng ta cảm nhận được, chuyện sau khi chuyển phòng bệnh ta mơ màng có thể biết được, chỉ là không mở mắt ra được.”
Thẩm Du Thành cầm bệnh án trên bàn xem một lượt, sau đó nói với Hoàng Thu Oánh, “Chủ nhiệm Cận trước khi truyền thuốc của chúng ta, đã tiêm tĩnh mạch 450ml dung dịch rồi, gần như không có tác dụng gì đúng không.”
Hoàng Thu Oánh gật đầu, “Thời gian này, lượng thuốc sử dụng ở huyện Phương Thành tăng đột biến.”
Vì việc Cận Trạch truyền dung dịch không có tác dụng gì, nên Hoàng Thu Oánh mới ngăn bệnh viện huyện dùng lại thuốc, nàng thà dùng vật lý hạ nhiệt để Cận Trạch tự chống chọi còn hơn dùng mấy thứ dung dịch không biết chứa cái gì!
Thẩm Du Thành không phải là trẻ con, Hoàng Thu Oánh không cần nói quá rõ ràng, hắn cũng hiểu ý nàng muốn diễn đạt. Huyện Phương Thành lượng thuốc tăng vọt, dược xí nhiều như vậy, thuốc lấy đâu ra?
Bọn người này gan cũng thật lớn, thực sự coi họ là thổ hoàng đế của Phương Thành, một tay che trời!
Thẩm Du Thành nghiến răng, “Bọn người này đều đã trở nên độc ác như vậy sao!”
“Ngày mai chúng ta muốn đi, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy đâu,” Cận Trạch cố gượng nói, “Vậy thì chúng ta không đi nữa, Thu Oánh, cô đi tìm lão Trần về ta có chuyện muốn thương lượng với ông ấy.”
“Tôi đi gọi.”
“Không, cô tìm người đi, ” Cận Trạch nhìn Hoàng Thu Oánh, ánh mắt lo lắng, “Cô tuyệt đối không thể tự ra ngoài một mình.”
Vừa rồi có người tới gây sự với Thẩm Du Thành, Cận Trạch cũng lờ mờ biết, chuyện bệnh viện huyện Phương Thành dùng thuốc, trước đó hắn đã không phòng bị mà mấy lần lặp đi lặp lại cùng lãnh đạo bệnh viện huyện trao đổi, lần này lại xảy ra chuyện thế này, nghĩ rằng họ là không có ý tốt.
Hoàng Thu Oánh gật đầu, sang phòng bệnh bên cạnh tìm một người nhà bệnh nhân nhờ giúp, người nhà bệnh nhân kia rất nhanh trở về nhưng họ nói, các lãnh đạo ở nhà ăn ăn xong thì mệt mỏi nên đều đã đi nghỉ!
Cả ba đều không phải trẻ con, nghe vậy liền liếc nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Cận Trạch quýnh lên, lập tức muốn ngồi dậy, Thẩm Du Thành vội ấn hắn xuống, nhỏ giọng nói, “Chủ nhiệm Cận, ngài đừng vội, chúng ta nghĩ cách đã.”
Cận Trạch vốn dĩ sốt đến cơ thể suy nhược, lúc này quýnh lên, một trận mồ hôi lạnh ập đến, sắc mặt lập tức trắng bệch!
Thẩm Du Thành cố giữ bình tĩnh nói, “Bây giờ chỉ có thể cầu cứu cấp trên, chủ nhiệm Cận, ngài có quen biết riêng ai có thể giúp không, chúng ta ra khỏi Phương Thành rồi tính.”
“Có.” Cận Trạch có tâm lý tố chất mạnh hơn hẳn Thẩm Du Thành, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, “Bạn học của ta Hứa Liên Sinh là người phòng công an, ta tìm anh ta, nhất định có thể giúp, nhưng vấn đề là bây giờ không có điện thoại, căn bản không cách nào liên lạc được.”
Hoàng Thu Oánh cắn răng nói, “Cô chủ quán ăn sáng nói ở nhà cô ấy có điện thoại, tôi có thể sang nhà cô ấy gọi điện.”
“Chắc cái phòng bệnh này của chúng ta cũng bị người ta giám thị rồi.” Thẩm Du Thành nhíu mày, “Sư tỷ nếu tìm bên Tế Nam đến chi viện có được không?”
“Lần trước Diễm Diễm tới giúp chúng ta sửa nhà, bọn họ đều rất cảm kích, nếu nhờ họ giúp, họ nhất định có thể, chủ nhiệm Cận, ngài viết số điện thoại ra đây, tôi đi ngay bây giờ.”
Thẩm Du Thành đỡ Cận Trạch ngồi dậy, may mà Thẩm Du Thành có bút, hắn viết số điện thoại lên áo Hoàng Thu Oánh, sau đó dặn dò, “Hứa Liên Sinh lúc nhỏ tính tình rất yếu đuối, từng bị người bắt chui qua háng, chuyện này chỉ có ta biết, nếu như anh ta không tin cô, cô cứ nói hai chuyện này. Thu Oánh, nhất định phải nói cho anh ta biết, tình hình rất nghiêm trọng, có lẽ không có vũ trang thì chúng ta căn bản không ra được.”
“Vâng, tôi đã nhớ hết rồi.”
“Có phải quán ăn sáng mà lần trước chúng ta đi ăn cùng nhau không?”
“Đúng vậy.”
Cận Trạch lại dặn dò, “Gọi xong điện thoại thì đừng quay lại, nếu như có người đến đón chúng ta, thì chúng ta sẽ đến tìm cô. Nếu không có ai đón, thì cô nghĩ cách quay về Tế Nam.”
Cận Trạch nhìn Hoàng Thu Oánh sâu sắc, vạn lời muốn nói nghẹn trong lòng, hắn muốn nói xin lỗi cô, vì nếu không phải hắn sinh bệnh, thì sẽ không liên lụy đến họ rơi vào hoàn cảnh như thế này!
“Phải cẩn thận!” Cuối cùng Cận Trạch chỉ nói được ba chữ này.
Hoàng Thu Oánh gật đầu với hắn, xoay người dứt khoát đi ra ngoài.
Sinh tử tại trời, há vì họa phúc mà thay đổi xu thế.
Dù phải bỏ mạng, Hoàng Thu Oánh nàng cũng tuyệt đối sẽ không mờ lương tâm!
Chuyện này Thẩm Du Thành không thể tranh với Hoàng Thu Oánh, vì hắn không quen thuộc Phương Thành, lại càng không nhận ra cô chủ quán ăn sáng.
Hắn vừa nói vừa bắt đầu lục lọi mấy loại thuốc mang từ Tế Nam đến, buổi tối hắn chưa ăn cơm, lại không được bổ sung nước, ngày lại nóng, nếu mà không bổ sung chút năng lượng thì người sẽ không chịu nổi.
Cận Trạch thì càng cần hơn!
“Thẩm chủ nhiệm, xin lỗi.” Cận Trạch áy náy nói.
“Ngài đừng nói thế.” Thẩm Du Thành mỉm cười, “Xưa nay tà không thể thắng chính, dù chúng ta có chết thì cũng không thể chết một cách lặng lẽ được, tin tôi đi.”
Hắn nói rồi đưa cốc nước muối đường đã pha cho Cận Trạch, “Ngài uống cái này đi, bổ sung một chút chất điện giải.”
Cận Trạch uống hết nửa bình, Thẩm Du Thành cũng ừng ực rót hết nửa bình, thật ra Thẩm Du Thành rất đói, nhưng cơm Hoàng Thu Oánh mua về hắn không dám ăn, khoa trưởng Trần Kim Vân cùng chủ nhiệm Ngô Siêu bây giờ còn không biết thế nào, không biết đã trúng chiêu, hay bị bọn họ làm sao rồi.
Thẩm Du Thành cố đè nén bất an trong lòng, mở miệng đùa nói, “Chủ nhiệm Cận, đợi chúng ta về nhất định sẽ mời lãnh đạo Hoa Đủ Chế Dược một bữa cơm ngon để cảm ơn bọn họ, may mà có bọn họ nếu không thì thật sự không biết làm thế nào để cứu được cái mạng của ngài rồi!”
Thuốc Thẩm Du Thành mang đến đều là của Hoa Đủ Chế Dược, đây là xí nghiệp nhà nước sản xuất thuốc, rất nhiều bệnh viện ở Tế Nam đều dùng thuốc do họ cung cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận