Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 13: Phát bút tiểu tài (length: 8278)

Khoa trưởng kia tròng mắt đảo quanh, "Vậy ngươi không thể nói là ngươi viết."
"Cùng ta có quan hệ gì?"
Khoa trưởng hài lòng, tuy nói người phụ nữ này vừa béo vừa xấu xí, nhưng nhìn kỹ thì thấy người phụ nữ này khá trầm ổn, không khiến người ta chán ghét, cảm giác có thể tin tưởng nàng.
"Bao lâu có thể viết xong?"
"Đều ở trong đầu ta cả rồi, ngài nếu bây giờ muốn thì ta viết ngay bây giờ."
Khoa trưởng trầm tư một chút, vung tay, "Vậy ngươi đi theo ta."
"Ta còn có một người bạn đi vệ sinh," Cố Yên nói chỉ vào Vương tỷ từ nhà vệ sinh đi ra, "Lại đây, ta đi nói chuyện với nàng một chút."
Cố Yên vội chạy đến nói với Vương tỷ một tiếng, Vương tỷ lập tức hỏi, "Ngươi không ăn cơm sao?"
Làm việc đến trưa, Cố Yên làm sao có thể không đói bụng, nhưng so với kiếm tiền, đói thì có là gì?
"Tạm thời không ăn, ngày mai chúng ta gặp ở chợ việc làm."
"Hay là ta cùng ngươi đi chung đi." Vương tỷ có chút ngượng ngùng giải thích, "Ta không muốn về lắm."
"Ngươi không đói bụng sao?" Cố Yên hỏi, dù sao giờ là giữa trưa rồi.
"Không muốn ăn cơm lắm."
Cố Yên nói, "Vậy ta hỏi một chút, nếu hắn đồng ý thì chúng ta cùng đi."
"Ừm."
Cố Yên đi hỏi khoa trưởng, khoa trưởng nói không vấn đề, Cố Yên liền đi theo khoa trưởng, lúc này Cố Yên mới biết ông ta họ Lâm, tên đầy đủ là Lâm Thiên Bảo.
Lâm Thiên Bảo trực tiếp đến quầy xin một phòng, cầm giấy viết bản thảo và bút máy lại rồi bảo Cố Yên vào phòng viết, còn dặn nhân viên phục vụ mang trà tới.
Phòng của nhà khách khá tốt, tiêu chuẩn hai phòng một bàn, còn có một bộ ghế sofa tiếp khách, Cố Yên ngồi trên ghế, hít sâu một hơi, nín thở ngưng thần cầm bút viết.
Nếu thật cho Cố Yên thi tiếng Anh, có lẽ không được bao nhiêu điểm, nhưng khả năng đọc viết cơ bản và đối đáp thì hoàn toàn không có vấn đề, dù sao trước kia khách sạn của bọn họ có hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài, hơn nữa cũng thường xuyên tiếp đón khách nước ngoài. Tài liệu bồi dưỡng tiếng Anh nội bộ của khách sạn họ nàng càng thuộc làu làu, đừng nói chép lại, đảo chép lại cũng không vấn đề.
Hơn nữa khoa trưởng chỉ cần năm trăm câu, quá là chút lòng thành đi.
Tiếng Anh, phiên dịch tiếng Hán, còn đánh dấu âm Hán Việt, bộ này viết ra, Cố Yên còn đánh giá cao bản thân, nàng còn tưởng hai tiếng là xong, kết quả viết xong thì trời đã tối. Viết xong kiểm tra lại một lượt không sai, nàng liền định đưa cho Lâm Thiên Bảo, quay đầu nhìn thì thấy Vương tỷ đang nằm ngủ say trên sofa.
Đánh thức Vương tỷ, Cố Yên ra ngoài gọi Lâm Thiên Bảo vào, đưa tài liệu bồi dưỡng tiếng Anh vừa viết xong cho ông ta xem, chỉ thấy khoa trưởng kia xem xong liền cười ha hả.
"Được đó, Tiểu Cố, thật không ngờ, cô thật sự có chút tài năng, chữ viết cũng đẹp nữa."
Cố Yên cũng xác định Lâm Thiên Bảo có đồ thật, nếu không sẽ không vừa thấy nàng viết là nhận ngay được.
Cố Yên liền nhân cơ hội tự tiến cử mình, "Khoa trưởng Lâm, tôi không chỉ biết viết cái này, các tài liệu bồi dưỡng nghi thức khác tôi cũng viết được, ngài nếu có yêu cầu có thể tìm tôi."
Lâm Thiên Bảo lần này không nghi ngờ nữa, lập tức hỏi, "Đến đâu tìm cô?"
"Ở khoa cấp cứu bệnh viện Tỉnh Lập có bác sĩ Cố Giang Hà, tôi là chị gái của hắn, ngài cứ nói là tôi giặt ga giường rất sạch là tìm ra tôi."
Lâm Thiên Bảo cười ha hả, "Thông minh!" Ông ta nói dứt khoát lấy ra năm tờ mười đồng đưa cho Cố Yên, "Đếm xem."
Cố Yên cười đến mắt sắp tịt lại, "Ây da, còn phải đếm làm gì, khoa trưởng Lâm, cần thì nhớ tìm tôi nhé."
"Được."
Sờ sờ năm tờ mười đồng, Cố Yên vui mừng khôn xiết đi ra khỏi nhà khách, năm mươi đồng đó, nàng có thể dọn ra ngoài rồi!
Vương tỷ cũng không hỏi Cố Yên tình hình thế nào, ra khỏi nhà khách không xa đã muốn tách ra, Cố Yên lại giữ nàng lại, "Vương tỷ, coi như cô đói bụng cùng tôi một bữa đi, tôi mời cô ăn mì."
"Không cần mời."
Cố Yên túm Vương tỷ không cho nàng đi, "Tốn không bao nhiêu tiền, đi thôi, đừng khách khí."
Vương tỷ thở dài một hơi, "Tiểu Cố, nếu tôi ăn bên ngoài, về cũng không tránh được phiền phức."
"Vậy cô về nhà thì bớt ăn mấy miếng, cứ nói là không muốn ăn là được, tôi biết có một tiệm mì, canh nhà đó là hầm xương ống, mì cũng dai ngon, đồ ăn kèm ăn tùy thích, ngon lắm"
Tất cả những điều này nhờ vào trải nghiệm vị giác của Cố Diễm Diễm.
Cố Yên vừa nói nước miếng vừa chảy, sáng sớm chỉ ăn hai cái bánh bao, giữa trưa không ăn cơm, nàng đã đói meo rồi, hận không thể một bước tới ngay tiệm mì để ăn.
Tiệm mì ở không xa bệnh viện, vừa vặn là tiệm cơm, tiệm mì đông nghịt người, Cố Yên tìm chỗ trống cho Vương tỷ ngồi, còn mình thì đi chọn món.
Quán ăn những năm tám mươi không làm vệ sinh kỹ như vậy, cũng không coi trọng phục vụ, nhưng vì hương vị sợi mì, Cố Yên đều không để ý.
Mì này hương vị cũng không tệ, sợi mì Q dai, thịt bò kho thơm nức lại có độ dai, Cố Yên lại gọi thêm một phần thịt bò cho vào mì, lại thêm dưa muối tự làm của chủ quán, ăn lên đặc biệt sảng khoái.
"Một phần này bao nhiêu tiền?"
"Ba hào." Cố Yên giấu chuyện mình gọi thêm thịt bò, "Vương tỷ, tôi mời cô, lần sau cô lại mời lại là được."
"Được," Vương tỷ im lặng một lát, "Cô biết tiếng Anh à?"
"Tạm được, cũng không phải quá giỏi."
"Thật không ngờ, cô lợi hại như vậy."
Cố Yên cười ha ha, "Vừa đúng thôi."
Lời Cố Yên còn chưa dứt bỗng nghe phía sau có người nói, "Tiểu Tề ca, không có chỗ ngồi."
"Không có thì thôi, đổi quán khác."
Tiểu Tề?
Hai mắt Cố Yên sáng lên, trong miệng còn mì đã vội gọi, "Ông chủ Tề, lại bên chỗ này ngồi đi."
Đây chẳng phải là rút ngắn khoảng cách sao?
"Bà béo này là ai vậy?" Thanh niên nhìn không ra tốt lành đi cùng Tiểu Tề lên tiếng.
Khốn kiếp! Cố Yên muốn mắng hắn, biết chữ "tôn trọng" viết như nào không hả!
"Anh là ai?" Tiểu Tề cũng không để ý đi tới ngồi vào chỗ trống cạnh Cố Yên.
"Cứ gọi tôi Tiểu Cố là được," Cố Yên tươi cười đặt đũa xuống, nói, "Ông chủ Tề muốn ăn mì gì, tôi mời các anh."
Vương tỷ có chút kinh ngạc với thái độ của Cố Yên.
Tiểu Tề còn trẻ nhưng lại rất kiêu, "Không cần, tôi không thèm cái loại đồ rẻ tiền này, Cương Tử, gọi mì đi!"
Tên thanh niên kia vui vẻ đi.
Tiểu Tề đánh giá Cố Yên vài lần, đột nhiên hỏi, "Cô đi công trường làm quét dọn rồi à?"
"Ông chủ Tề trí nhớ tốt thật."
Tiểu Tề không đoan chính ngồi trên ghế, vẻ mặt hơi âm trầm, từng chữ từng chữ nói, "Người của mình thì đương nhiên nhớ được, tôi nghe A Thanh nói lúc dọn dẹp lại tính theo tòa nhà."
"Bình thường thôi, nếu chúng ta thuê người làm việc cũng chắc chắn là sao cho hợp lý là được."
"Cô người tuy béo, nhưng cũng hiểu lý lẽ đấy."
Cố Yên tức muốn cười, "Chúng ta dựa vào các anh ăn cơm thì đúng rồi, nhưng đừng công kích cá nhân nha."
"Tiểu Tề ca, mì tới." Tên con trai Cương Tử bưng tới hai tô mì thịt bò, trên mặt phủ một lớp thịt bò thật dày, xem ra họ gọi thêm thịt còn nhiều hơn.
Tiểu Tề cầm đũa ăn mì, không nói một lời.
Một tô mì Cố Yên ăn sạch không còn, Cố Diễm Diễm vốn dĩ ăn khỏe, sáng lại ăn ít, trưa không có cơm, nàng đói sớm rồi, bát mì lớn này mà cũng không thấy no, nhưng cũng tới đây thôi, không thể ăn thêm được nữa, ăn nhiều vẫn cứ béo.
"Vương tỷ đi chứ?" Cố Yên thấy Vương tỷ cũng ăn xong thì hỏi.
Vương tỷ trầm mặc gật gật đầu.
"Ông chủ Tề, chúng tôi đi trước, anh từ từ ăn nhé."
"Sáng sớm ngày mai bảy giờ, ở công viên thanh niên có chỗ cắm cây giống, các cô sáu giờ năm mươi qua đi đi, cắm một ngày mười đồng, phỏng đoán không đến một ngày là xong."
- Suýt chút nữa quên mất mình vẫn còn đang viết tiểu thuyết sự thật - Các bảo tử, nhớ bỏ phiếu, cất giữ và bình luận nha ~~~~ (Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận