Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 541: Nhân gian ấm lạnh (length: 3983)

Cố Yên kinh ngạc, "Hòa giải rồi?"
"Không biết có hòa giải hay không, mợ cùng ta nói chị dâu sáng sớm đã đi rồi, tỷ, hay là ta nhờ Hữu Lễ giúp hỏi thăm một chút chuyện nhà họ Mạnh? Mai Tử, Liễu Tử cũng không thể không có mợ, có đúng không?"
Cố Yên nói, "Mạnh Đông Đông đã phế rồi, nhà họ Mạnh không làm nên trò trống gì được nữa, chỉ cần anh trai đưa chị dâu về, dù sao ta cũng không ngăn cản, đoán chừng cha mẹ cũng không ngăn cản, nhưng có một điều, ngươi về nói với cha mẹ, về thì được, còn tái hôn thì thôi."
Vừa nói chuyện đã đến phòng thuốc, Cố Yên đi lấy thuốc dán, Cố Giang Hà giúp nàng dán lên, vừa nói, "Ở với nhau được thì sống với nhau, có tờ giấy đó hay không không quan trọng, dù sao con cũng lớn rồi, buổi tối ngươi cùng về luôn đi?"
"Con gái gả đi là như bát nước hắt đi rồi, vẫn là nên bớt lo chuyện nhà mẹ đẻ thì hơn," Cố Yên vỗ vỗ cánh tay Cố Giang Hà, "Nhà ta nhờ vào ngươi đấy, ta đi đây. À, " nàng vừa nói vừa mở túi xách rút ra mấy tờ một trăm đưa cho Cố Giang Hà, "Ngươi nhớ đưa cho Hữu Lễ nhé."
Mỗi tháng Vương Hữu Lễ đều sẽ đưa tiền cho Cố Linh Linh, nói là tiền lương của Lâm Nhã, cho đến nay, Cố Linh Linh vẫn không biết Lâm Nhã đến nơi này là để học hành.
"Tỷ, để em đưa được rồi."
"Tiền lương ít ỏi của ngươi thì làm được gì, vẫn nên tích lũy tiền cưới vợ đi."
Cố Yên nói xong phẩy tay đi luôn, đây đúng là cái lợi của việc có tiền, thích tiêu thế nào thì tiêu!
Ở bên ngoài một ngày, nàng trở về phải tranh thủ hút N ra, chắc là do nàng bận quá, dạo gần đây sữa N ngày càng ít, mấy tiếng liền Uyên Uyên không được no một bữa.
Đôi khi Cố Yên hay than thở với Thẩm Du Thành, chắc tầm tháng thứ mười của Uyên Uyên, sữa N của nàng không cần cố ý hút cũng hết.
Thẩm Du Thành còn đặc biệt mong chờ, dù sao thời điểm đó, của nàng vừa dụ người lại vừa khổ sở!
(Chỉ có người từng trải mới hiểu, chỗ này lược bỏ một ngàn chữ) Vừa bước vào sân, Cố Yên đã thấy Tiền Mộng Dao đang đẩy Uyên Uyên đi dạo trong sân.
Diệp Hoa qua đời vào cuối tháng tám năm ngoái, Tiền Mộng Dao cũng lớn lên nhanh chóng, trên người nàng sớm đã không còn chút hình dáng cô bé con thiếu suy nghĩ nữa, thay vào đó là vẻ trưởng thành.
Gặp Tiền Mộng Dao, phản ứng đầu tiên của Cố Yên là, nàng đã lớn thành người lớn rồi.
Văn học đau thương có viết: Trưởng thành là một kiểu đau đớn xinh đẹp, mỗi một con sâu đều phải trải qua lột xác đau đớn trước khi biến thành bướm.
Cố Yên không thích văn học đau thương, nhưng nàng thấy câu nói này rất đúng.
Nếu như Diệp Hoa không qua đời, chắc hẳn Tiền Mộng Dao có lẽ vẫn cứ không hiểu sự ấm lạnh nhân gian.
"Chị dâu." Tiền Mộng Dao chủ động chào hỏi Cố Yên.
"Mộng Dao, sao cháu lại tới đây?" Cố Yên kinh ngạc.
Tiền Mộng Dao cười nói với Cố Yên, "Cháu đang đánh giá thành tích, hơi không chắc là nên nộp hồ sơ vào trường nào, cháu muốn hỏi anh."
Tiền Mộng Dao đã thi đại học xong rồi cơ đấy.
"Được, chờ hắn về rồi hỏi hắn."
Đến lúc ghi nguyện vọng vào đại học phải cẩn thận một chút.
Uyên Uyên có vẻ bắt đầu nhận người, thấy Cố Yên về, nó vung vẩy hai tay muốn để Cố Yên ôm.
"Bảo bối, mẹ đi rửa tay một cái, thay quần áo đã nhé, đợi mẹ một lát. Mộng Dao, bà đâu rồi?"
"Ở trong phòng ấy," Giang lão bà từ trong phòng đi ra, cười nói, "Thằng nhóc thúi lại tè cả vào người bà rồi."
Cố Yên bất đắc dĩ nói, "Bà ơi, bà đừng ôm nó suốt thế, bà sẽ mệt đấy ạ."
Người gần tám mươi tuổi, cả ngày ôm trẻ con, sao không mệt được chứ?
Giang lão bà vặn lại, "Ta thích ôm thằng nhóc thúi nhà ta đấy, con quản được à?"
Bây giờ không ôm thì đến lúc nào mới ôm, chờ Uyên Uyên nhà bà lớn lên, muốn ôm có khi nó còn không cho ôm ấy chứ.
- Các bảo bối, hai chương mới rồi đây, xong rồi. A a đát (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận