Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 722: Khi dễ người (length: 3805)

"Buông ta ra!" Tống Tuấn vẫn cứ bị Vu Hướng Minh túm lấy nên quát lớn.
Vu Hướng Minh quay đầu liếc hắn một cái, khinh thường buông hắn ra, sau đó lắc lắc tay, giống như vừa vứt đi một thứ gì đó bẩn thỉu. Cái loại hàng này, hắn một mình có thể đánh mười tên.
"Ngươi là ai?" Tống Tuấn trừng mắt nhìn Vu Hướng Minh rồi nói, "Đừng có xen vào chuyện người khác!"
Vu Hướng Minh không thèm để ý hắn, tiếp tục nói với Lâm Nhã, "Ngươi không sao chứ."
Lâm Nhã lắc đầu, nàng vẫn còn hơi sợ hãi, "Minh ca, ta muốn về nhà một lát."
"Ta vừa hay lái xe qua đây, ta đưa ngươi về."
"Cám ơn Minh ca."
"Cám ơn gì chứ," Vu Hướng Minh vừa nói vừa thò tay vào túi, lấy ra một nắm kẹo đưa đến trước mặt Lâm Nhã, "Nè, đã nói là về sẽ mang chocolate cho ngươi mà."
Trong bàn tay to của Vu Hướng Minh là một nắm đủ loại bánh kẹo được bọc trong giấy gói màu xanh đỏ, bên trong còn có chocolate.
Lâm Nhã hơi ngại ngùng đón lấy.
Vu Hướng Minh không nói gì liền kéo túi của Lâm Nhã ra, nhét nắm kẹo kia vào.
Tống Tuấn bỗng nhiên lao người tới, xông về phía Vu Hướng Minh đang quay lưng.
"Minh ca!" Lâm Nhã sợ hãi kêu lên.
Vu Hướng Minh sớm đã cảm nhận được tốc độ gió đang lưu động phía sau, hắn nghiêng người một cái, Tống Tuấn bị lảo đảo về phía trước, suýt chút nữa đã quỳ xuống đất.
"Lâm Nhã, đi thôi!" Vu Hướng Minh nói rồi che chắn cho Lâm Nhã đi về phía trước.
Tống Tuấn đứng vững lại phía sau, mắng vọng theo bọn họ, "Đồ bỏ, làm bộ như trinh tiết liệt nữ ấy."
Sắc mặt Vu Hướng Minh biến sắc, dừng bước chân lại và xoay người định xông đến đánh Tống Tuấn, Lâm Nhã vội vàng đuổi theo níu Vu Hướng Minh lại.
"Minh ca, đừng đánh nhau," Lâm Nhã tức giận nói với Tống Tuấn, "Chuyện hôm nay ta không để yên đâu, Minh ca, chúng ta đi!"
Nàng nhất định sẽ không để hai cô cháu Tống Hiểu Bội muốn bắt nạt ai thì bắt nạt!
Lâm Nhã tuyệt đối không ngờ rằng, người đã hư hỏng thì có thể nghĩ ra đủ trò!
Lâm Nhã không về nhà, nàng đi đến văn phòng Cố Yên, tìm Cố Yên.
Cố Yên vừa mới cúp điện thoại của Tiền Mộng Dao, thì liền có người tới báo, Lâm Nhã đến.
Cố Yên vừa thấy nàng liền lớn tiếng trách mắng, "Có chuyện gì sao không nói với người nhà, hay là tự mình ngươi có thể giải quyết được?"
Cố Yên vừa đứng lên, Lâm Nhã lập tức nhào tới, ôm cổ Cố Yên, o o khóc, "Tiểu di!"
"Có chuyện gì lớn chứ, đừng khóc, một lát nữa tiểu di sẽ trút giận cho ngươi." Cố Yên nói rồi giơ tay vỗ vỗ lưng nàng, một khắc cũng không nỡ lòng đau, dù sao cũng là con cháu trong nhà, trong nhà như thế nào cũng được, nhưng nếu ở bên ngoài mà chịu chút ấm ức thì còn đau lòng hơn cả việc mình phải chịu.
Lâm Nhã khóc một hồi, cũng không tiện khóc nữa, lau mắt nói, "Tiểu di, người không biết đâu, cái thằng cháu họ đó đi bệnh viện, đuổi theo con bắt con đi xem phim, con không đi thì nó túm lấy con, may mà có Vu Hướng Minh, bọn họ bắt nạt người quá đáng."
Vừa nói nàng vừa khóc nấc lên.
Nàng không cố ý muốn khóc, mà là không nhịn được, dựa vào cái gì hai cô cháu Tống Hiểu Bội lại muốn bắt nạt người ta như vậy?
"Đừng khóc nữa, người khác bắt nạt chúng ta thì chúng ta không thể chờ, phải đánh trả lại. Một lát nữa ngươi đi phòng nhân sự bệnh viện tố cáo Tống Hiểu Bội lạm dụng chức quyền, nói là vì tư lợi, để mặc cháu ngoại muốn làm gì thì làm trong bệnh viện."
Có Cố Yên làm chỗ dựa nên Lâm Nhã không còn sợ hãi nữa, nàng kiên quyết nói, "Tiểu di, bây giờ con đi ngay."
"Từ từ," Cố Yên gọi Lâm Nhã lại, "Ngươi muốn đổi sang phòng nào thì phải nghĩ cho kỹ, lát nữa ta sẽ bảo dượng ngươi tìm người giúp con đổi một chút."
- Các bạn, chương mới rồi, mọi người đọc nha, sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon. (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận