Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 379: Mang người đi xin lỗi (length: 7758)

Cố Yên không mấy để ý nói, "Hôm nay lúc ăn cơm, phục vụ viên không cẩn thận làm đổ canh vào người ta, hơi đỏ một chút, tìm phục vụ viên xin chút thuốc cao bôi lên rồi."
Thẩm Du Thành đặt đũa xuống, cầm đèn pin lại soi kỹ chỗ đùi của Cố Yên, thấy quả thực không sao mới yên tâm, không vui nói, "Mấy cái phục vụ của nhà hàng này làm ăn kiểu gì vậy, làm không xong việc còn gây ra chuyện này?"
"Tai nạn ngoài ý muốn khó tránh khỏi, quán ăn của mình chúng ta cũng thường có nhân viên làm vỡ bát đĩa còn gì?"
"Cũng đúng, hôm nay ăn cơm với ai?"
Cố Yên kể chuyện anh em Bạch Vân Phi, sau đó nói, "Bọn họ đúng là giàu có thật, cả trăm mẫu đất, nói mua là mua."
Thẩm Du Thành ăn cơm, Cố Yên ngồi trò chuyện cùng hắn. Ăn xong hai người dọn dẹp qua loa, Cố Yên đi tắm, sau đó cả hai cùng ra công viên đi dạo mấy vòng, mới tới nhà Giang lão bà.
Thực ra dạo gần đây Cố Yên không quá thích đến nhà bà, bởi vì bà dạo này cứ nhìn chằm chằm bụng nàng, Cố Yên biết bà muốn có cháu trai bế bồng sớm, nhưng bụng của nàng chẳng chịu hợp tác gì cả!
Cố Yên mệt mỏi nên ngủ sớm, nửa đêm nghe thấy bên ngoài rào rào, tỉnh giấc, ngoài cửa đèn sáng choang, Thẩm Du Thành không nằm bên cạnh. Nàng vừa định xuống giường xem sao thì Thẩm Du Thành một đầu tóc ướt nước mưa chạy vào.
"Trời mưa hả?"
"Mưa không nhỏ đâu."
"Mấy giờ rồi?"
Thẩm Du Thành đi lấy khăn lau tóc, "Mới hơn ba giờ, ngươi mau ngủ đi."
Ghế nằm của bà, bàn nhỏ, radio các kiểu đều đang để ngoài sân. Thẩm Du Thành nghe thấy tiếng mưa liền dậy chạy ra thu, may mà hắn dậy kịp, nếu không gặp mưa ướt hết của bà.
Thẩm Du Thành lau khô tóc, lại vén chăn xem vết bỏng của Cố Yên, thấy chỗ nóng đỏ có vẻ dịu đi chút, liền bôi thuốc bỏng cho nàng rồi mới đi ngủ.
Thời tiết đã bắt đầu oi bức, trời mưa xong không khí bớt nhớp nháp hơn hẳn, dễ chịu không ít.
Cố Yên nghe bên ngoài tiếng mưa rơi rả rích, rúc vào lòng Thẩm Du Thành, ôm eo hắn, nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa rơi rồi ngủ… Thật thoải mái!
Không biết không hay, thời tiết nóng nhất trong năm sắp đến!
Đêm mưa to, đường đọng nhiều nước. Cố Yên lo lắng tình hình công trường nên sáng sớm đã đến xem.
Mưa lớn làm công trường vốn dĩ đã rối giờ lại càng thêm lộn xộn, nhiều chỗ nền đường chưa kịp khô, giẫm chân xuống là lầy lội bùn đất.
Khi nàng tới thì công nhân đã đến khá đủ, bên này là Lý Mậu đang chỉ huy.
Lý Mậu thấy Cố Yên đến, chạy tới chào nàng, "Cố tổng."
Lý Mậu trông không có vẻ oai phong như Thôi Khải Chấn, nhìn qua có vẻ không quản được ai, nhưng trên thực tế, Lý Mậu rất phù hợp với việc quản lý, làm việc có chừng mực, có nguyên tắc. Lần trước Bạch Vân Long đến gây sự, nếu không phải hắn liều chết ngăn cản tài xế, thì vụ đó đã thành to chuyện với Bạch Vân Long rồi.
Bởi vậy mà Cố Yên ngày càng kính trọng Lý Mậu, "Mậu ca, hôm nay anh cứ sắp xếp việc nhẹ cho mọi người, đừng làm cố, lỡ nghỉ ngơi một ngày cũng không sao, an toàn là trên hết. Nếu thực sự không được thì cứ làm việc khác."
Lý Mậu vẫn như thường ngày, "Vâng, Cố tổng, vậy tôi sẽ sắp xếp cho họ xây tường trong."
May là Cố Yên tới, Lý Mậu thầm nghĩ, tối qua nghe tiếng mưa rơi đã biết hôm nay công trường không thể làm được gì, không ngờ Cố Yên lại đến sớm, còn dặn dò họ an toàn là trên hết.
"Sau này trời nóng, nước uống phải chuẩn bị đủ. Để tôi cho người mua ít thuốc chống say nắng đặt ở công trường, có người cảm nắng thì uống vào ngay, nặng thì phải đưa tới bệnh viện. Những lúc nóng nhất có thể cho mọi người nghỉ, có thể mua đá cây, kem, dưa hấu gì đó."
Lý Mậu từng cái đáp ứng, trong lòng nghĩ thầm, thảo nào làm việc cùng Cố Yên mọi người đều đồng lòng như vậy, bà chủ này, tuy là phụ nữ nhưng đúng là rất tốt!
Cố Yên giao phó xong cho Lý Mậu thì lại qua một khu khác xem, dặn dò Thôi Khải Chấn vài điều, rồi mới về nhà máy.
Đường những năm 80-90 này chưa mưa thì còn đỡ, chứ cứ mưa xuống chỗ nào cũng thấy bùn lầy.
Cố Yên sợ xe máy bị bắn bẩn, không dám chạy nhanh, tới cơ sở thì đã hơn chín giờ.
Nàng liền đi tìm Trâu Sĩ Hồng nói việc mua thuốc chống say nắng, Trâu Sĩ Hồng không có ý kiến, Cố Yên liền gọi điện thoại cho Trần Khả đi mua.
Làm chủ không được độc ác, lúc nào cũng phải có một trái tim kính sợ sự sống.
Đối với các doanh nghiệp kiểu xây dựng này, công nhân xây dựng chính là nền tảng của công ty, nhất định phải cho họ đãi ngộ tốt nhất, như vậy mới có thể thể hiện rõ doanh nghiệp thực sự làm đến nơi đến chốn với tinh thần "lấy con người làm gốc"!
Hà Tiểu Sanh hôm qua đã về kể lại cho Hứa gia, nguyên nhân Hứa San San bị hại. Hứa gia chắc hẳn biết là Lư Tuyết Bình làm, nhưng có lẽ không tìm được bằng chứng.
Không biết Hứa gia sẽ làm gì, nhưng Hà Tiểu Sanh đã tìm luật sư. Cố Yên kể lại sự việc, đưa chứng cứ, luật sư nói vụ kiện này tỷ lệ thắng chỉ có 1%, sau đó hỏi Cố Yên đòi bồi thường bao nhiêu tiền.
Cố Yên nói chuyện tiền không quan trọng, quan trọng là nàng muốn quán cơm kia đưa ra câu trả lời hợp lý, tại sao không lập tức xử lý vết thương cho khách, tại sao nhân viên quản lý nhà hàng không lập tức xin lỗi khách hàng mà lại giữ gìn nhân viên, tại sao lại cho phép nhân viên chạy tới nhà máy bắt ép người bị hại!
Nàng yêu cầu quán cơm đưa ra văn bản xử lý công bằng chính trực, nếu không ra tòa!
Cố Yên muốn Lư Tuyết Bình không có đường sống, muốn Ngô Lệ Mẫn không có chỗ dựa, nàng sẽ dùng hết sức để không cho bi kịch trong nguyên tác lặp lại!
Luật sư thu phí, làm việc rất hiệu quả, chiều hôm đó đã gửi văn bản luật sư cho nhà hàng Hoàng Gia Hoa Viên. Quả nhiên Hoàng Gia Hoa Viên cũng rất nhanh, nhận được văn bản luật sư không bao lâu thì Ngụy Tiền đã gọi điện tới.
Cố Yên tuy hơi bất ngờ, nhưng cũng hiểu vì sao Ngụy Tiền lại gọi cho mình, hình như lúc đó quản lý của nhà hàng Hoàng Gia Hoa Viên đã liên hệ với hắn.
"Cố lão bản, không ngờ cô làm nhanh thật, mới chiều nay đã đưa văn bản luật sư đến Hoàng Gia Hoa Viên rồi."
Cố Yên cười nói, "Tôi người này trí nhớ không tốt, trong lòng không thoải mái liền muốn nhanh chóng xả ra, tránh để lâu rồi quên."
Ngụy Tiền cười ha hả, "Đùa thôi, Cố lão bản, tôi biết cô không phải người nhỏ mọn, để tôi mang người của quán qua đó xin lỗi cô được không?"
Cố Yên hỏi lại, "Bọn họ nhờ anh làm người hòa giải?"
Ngụy Tiền giả bộ giọng hối hận, "Ôi chao, tôi không làm hòa giải thì không được mà. Cố tổng, cô không biết đâu, chuyện này đều tại tôi, lúc trước tôi quen một cô gái, cũng không có gì đặc biệt, chỉ ăn vài bữa cơm với nhau, thế là lại lấy danh nghĩa của tôi nhét Lư Tuyết Bình vào làm nhân viên, nếu như tôi biết cô ta lợi dụng danh nghĩa của tôi làm chuyện như vậy thì có chết tôi cũng không cho rồi. Cố tổng, tôi dẫn người qua nhé?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận