Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 291: Không đồng ý mua đất (length: 7775)

"Nhanh gì mà nhanh," lão thái thái cười đến rất vui vẻ, đến nỗi khóe mắt nếp nhăn đều hằn lên, "Ta còn đang chờ xem cháu cho ta bế chắt đây."
Cố Yên ớn lạnh, nàng vẫn là nên đi nhanh lên thì hơn, nếu không đi chắc chắn nàng không chống đỡ nổi mất.
Cố Yên đi làm, Giang nãi nãi một mình ngồi dưới gốc cây đào, mặt mày không có lấy một chút tươi cười nào. Chuyện cưới xin của cháu trai vốn không tới phiên bà làm bà nội phải lo lắng, nhưng bà không lo thì sao được?
Ngoài bà ra thì ai thật lòng đối đãi với A Thành chứ, A Thành không có cha mẹ giúp đỡ đã khổ lắm rồi, bà muốn nhân lúc mình còn khỏe mạnh, đem những việc có thể giúp A Thành đều làm cho bằng hết, đợi sau này xuống mồ gặp ông, gặp cha nó cũng có cái mà giao phó.
Cố Yên không có học thức thì sao chứ, gia cảnh nghèo khó thì sao nào, chỉ cần cháu trai của bà vui vẻ thì hơn tất cả!
Quán bánh bao càng ngày càng đông khách, Cố Giang Hải cùng Mạnh Lan làm việc càng thêm hăng say.
Cố Giang Hải đạp chiếc xe đạp Cố Yên mua cho họ, tranh thủ thời gian mang bánh bao đến quán ăn nhanh của Cố Yên, tiện thể mang về bộ quần áo mà Cố Yên đã mua cho cả hai.
"Xe đạp vẫn nhanh thật, đi về có mười mấy phút chứ mấy, nhờ có Diễm Diễm mua cho cái xe đạp này." Cố Giang Hải vừa đi vừa huýt sáo khe khẽ, anh đưa cái túi trong tay cho Mạnh Lan, "Đây, Diễm Diễm mua quần áo cho chúng ta."
Mạnh Lan phủi phủi đôi tay dính đầy bột mì, đón lấy túi một cách cẩn thận, "Diễm Diễm mua quần áo cho ta á?"
Cố Giang Hải cười không ngậm được miệng, đắc ý nói, "Mua cho cả hai chúng ta, có cả của ta nữa đấy. Chị Vương ở quán của nàng nói, nếu mặc không vừa thì mang đến cho chị ấy, chị ấy có thể đến trung tâm thương mại đổi số đo. Cũng may Diễm Diễm nghĩ ra cái nghề này, cô bảo xem, nếu như anh vẫn còn ở nhà làm ruộng, thì có mà mơ mặc được quần áo ở trung tâm thương mại sao?"
Mạnh Lan ngạc nhiên nói, "Mua ở trung tâm thương mại á?"
"Thì còn gì!" Cố Giang Hải vừa kiêu hãnh lại vừa tự hào!
Mạnh Lan mở túi ra nhìn một cái, nàng muốn lấy ra xem thử, nhưng lại khép túi lại, luyến tiếc nói, "Hay là về nhà rồi chúng ta thử xem nhé..."
Mạnh Lan chưa dứt lời, ở ngoài cửa truyền đến tiếng một bà lão, "Có ai không?"
"Có ạ," Mạnh Lan vội vàng đáp lời, buông túi xuống chạy ra, "Thím à, nếu thím muốn mua bánh bao thì phải chờ thêm mấy phút nữa nhé, cái mẻ này sắp xong rồi ạ."
Vì quán ăn nhanh của Cố Yên mở cửa sớm nên họ đều phải ưu tiên giao bánh bao đến quán trước.
Mạnh Lan nhìn bà lão, thầm nghĩ, bà lão trong thành phố quả thật khác với bà lão ở nông thôn, nhìn mà xem, bà lão trước mắt này dù tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần lại rất tốt, trông thân thể cũng không tệ, một người đã hơn bảy mươi tuổi mà không hề có chút gì là ốm yếu cả.
"Ta không mua bánh bao," bà lão cười híp mắt nói, "Ta là bà nội của Thẩm Du Thành, con là chị dâu của Diễm Diễm phải không."
Không sai, người đến chính là Giang nãi nãi, sáng sớm sau khi nói chuyện xong với Cố Yên, bà cảm thấy nên tranh thủ lúc còn sớm mà đi bàn bạc chuyện này, vì vậy nghĩ một cái liền đến ngay quán bánh bao của anh chị Cố Yên. Anh trai như cha mà, bàn với anh cả của nàng cũng như nhau thôi.
Mạnh Lan ngập ngừng nhìn Cố Giang Hải...
Cố Giang Hải "ồ" một tiếng, vội vàng mời bà lão vào trong nhà, "Mời nãi nãi vào nhà ngồi ạ." Nói xong, anh lại nhỏ giọng nói với Mạnh Lan, "Đây là bà của bạn trai Diễm Diễm đó!"
Mạnh Lan lúc này mới hiểu ra, vội vàng mời bà vào nhà. Trong quán của họ, ngoài bột mì ra thì chỉ toàn là bánh bao, chỉ có một chiếc bàn duy nhất mà có chút chỗ trống thì là bàn hai vợ chồng họ dùng để ăn cơm uống nước.
Mạnh Lan lau sạch ghế rồi mời bà lão ngồi, quán của họ không có nước trà, Cố Giang Hải rót một bát nước sôi để nguội đưa tới, "Nãi nãi uống nước ạ, con là anh trai của Diễm Diễm, Cố Giang Hải, còn đây là chị dâu của Diễm Diễm, Mạnh Lan ạ."
Mạnh Lan cũng vội vàng sửa miệng gọi "Nãi nãi".
Giang nãi nãi nhìn hai vợ chồng Cố Giang Hải tuy là người nông thôn, nhưng lại hiểu lễ nghi, không khỏi cao hứng mấy phần, cười híp mắt nói, "Không cần khách sáo, ta không khát, việc buôn bán của các con thế nào?"
"Bây giờ mỗi ngày cũng kiếm được khoảng bốn năm chục tệ," đối mặt với Giang nãi nãi không giống với bà lão nông thôn, Cố Giang Hải có chút run, "Ở nhà thì cũng chẳng có nghề nào kiếm ra tiền, mà chúng con cũng không có khả năng gì khác, Diễm Diễm mới nghĩ ra cho chúng con cách này."
"Đi ra ngoài vẫn tốt hơn, chỉ là vất vả một chút."
Cố Giang Hải thành thật nói, "Làm ruộng ở nhà còn vất vả hơn cái này."
Lão thái thái gật gật đầu, thầm nghĩ anh trai của Diễm Diễm này ngược lại cũng thật thà.
"Ta từ thủ đô trở về muộn mấy ngày, không gặp được cha các con, nếu không còn có thể cùng ông ấy thương lượng việc định hôn cho A Thành với Diễm Diễm."
Cố Giang Hải cùng Mạnh Lan liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có vẻ vui mừng.
Cố Giang Hải thận trọng dò hỏi, "Trước khi ba con về cũng có nói, ba không có ý kiến gì về chuyện của Diễm Diễm."
"Vậy thì tốt quá rồi, hay là chúng ta định luôn chuyện này đi? Ở quê các con thì có những phong tục tập quán gì trong việc đính hôn, cưới xin?"
Cố Giang Hải nghĩ thầm, phong tục tập quán ở quê anh thì anh cũng chẳng dám nói ra, ba anh trước khi về cũng dặn rồi, chỉ cần Diễm Diễm có thể gả được thì họ không đòi hỏi gì hết, nhưng mà cũng không thể nói thẳng ra như vậy, nếu nói như thế thì bọn họ quá không có chút kiêu hãnh nào rồi.
Cho nên, Cố Giang Hải cứ dựa theo lời ba anh dặn mà nói, "Đều là những tư tưởng phong kiến thôi ạ, chúng con không cần phải làm theo cũng được, chỉ cần Diễm Diễm có thể sống tốt là hơn tất cả rồi ạ."
. .
Cố Yên đang bận bịu nói chuyện công việc với Trâu Sĩ Hồng và bọn Tiểu Tề, hoàn toàn không biết Giang nãi nãi đã chạy tới quán bánh bao để bàn chuyện đính hôn kết hôn của nàng!
Cố Yên kể cho Trâu Sĩ Hồng và Tiểu Tề nghe toàn bộ tình hình khu xưởng tương, đồng thời bày tỏ ý muốn muốn mua lại. Ai ngờ Trâu Sĩ Hồng lại không đồng ý mua đất, không những không đồng ý mà còn phản đối rất kịch liệt.
"Mua đất là phải xây nhà, không có đến mười mấy vạn thì căn bản không xong!" Trâu Sĩ Hồng nói những lời này với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, "Mấy đồng tiền chúng ta đang có là do thị trường phát sinh bất thường nên mới bùng nổ như vậy mà có, tình hình tiêu thụ hiện tại thì anh cũng biết rồi đó, muốn tiếp tục bùng nổ nữa là không thể nào. Em nghĩ rằng chúng ta nên tập trung vào việc xây dựng nhà máy, chứ không phải mua đất xây văn phòng để trưng diện."
Cố Yên bình tĩnh giải thích cho anh, "Đó là bất động sản, tăng giá trị rất nhanh, tốc độ tăng trưởng của nó còn nhanh hơn hàng hóa nhiều. Ví dụ như khu xưởng tương kia, giả dụ năm nay chúng ta bỏ mười vạn ra mua, năm sau nó có thể tăng lên năm mươi vạn, một năm có thể kiếm lời được tận bốn mươi vạn."
Trâu Sĩ Hồng cau mày, nói một cách chắc chắn, "Có được bốn mươi vạn thì thế nào chứ? Xây tốt nhà máy thì một năm cũng có thể thu về được bốn mươi vạn."
Cố Yên nhẫn nại nói, "Lợi nhuận bốn mươi vạn từ nhà máy thì có thể so sánh sao? Nhà máy thì cần phải có vốn đầu tư vào mới sản xuất được, còn đất thì chẳng cần làm gì cũng sinh ra lợi nhuận, mà lợi nhuận thì ổn định! Trung tâm thành phố đất thì ngày càng khan hiếm, mua được thì có một, không mua rồi sẽ không mua được nữa."
- Hai chương nhé, tối mai sẽ update, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nha, uống nhiều nước ấm vào, mình cũng vậy.. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận