Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 289: Yêu đương liền đĩnh hảo (length: 8014)

Bà Giang ăn cơm còn chưa xong, bà Huệ Hương đã tới, hai bà bạn già vừa gặp mặt liền mỗi người một câu, nói không hết chuyện, Thẩm Du Thành thấy bà Giang mệt mỏi, chờ bà Giang ăn uống xong xuôi, hắn liền bảo hai người cùng nhau lên giường nằm nghỉ.
Thẩm Du Minh cũng chạy đi ngủ.
Thẩm Du Thành cùng Cố Yên cùng nhau dọn dẹp bát đũa, rồi cùng nàng về phòng nàng.
Thẩm Du Thành không khách sáo cởi áo khoác nằm lên giường, kéo chăn đắp lên người, hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Hai ta cùng nằm một lát."
Bà Giang trở về Cố Yên cũng không dám, nàng kéo ghế ngồi ở mép giường, "Ta không mệt, ngươi ngủ đi, bệnh của bà thế nào rồi?"
"Đỡ rồi, đã lấy thuốc bắc về, ăn thêm mấy thang nữa là khỏe."
"Có cần ta giúp sắc thuốc không?"
"Không cần, bà tự sắc được, không cần để ý bà ấy, vẫn nên để bà có việc mà làm." Thẩm Du Thành nói nhắm mắt lại, "Diễm Diễm, ta ngủ một lát."
"Ngủ đi." Cố Yên nói rồi đứng lên đi ra ngoài.
Có người ngoài ở đây, Cố Yên ngại ngùng không ở lại phòng cùng Thẩm Du Thành, nàng đứng dậy đi ra ngoài, mang chiếc ghế dựa ngoài hiên ra chỗ nắng rồi nằm xuống, cũng nhắm mắt lại.
Vừa nãy lúc ăn cơm nàng đã thấy Thẩm Du Thành trông rất mệt mỏi, quầng mắt đã thâm đen.
Ra ngoài ở chỗ người ta, chỗ nào cũng phải giữ lễ nghi, lúc nào cũng phải khách sáo, có khi nào được tự nhiên như ở nhà, nghĩ chắc hẳn mấy ngày nay ở thủ đô hắn cũng không được nghỉ ngơi cho tốt.
Nên mới nói, gậm vàng gậm ngọc không bằng ổ chó nhà ta, dù sao ở nhà mình vẫn là thoải mái tự tại nhất.
Dù sao thì, cuối cùng cả hai người đã trở về.
Đến tối, Thẩm Du Minh đi tìm "hồ bằng cẩu hữu" của hắn, bà Giang bị bạn bè rủ đi chơi bài, Cố Yên mới có cơ hội ở riêng với Thẩm Du Thành.
Thẩm Du Thành rủ Cố Yên cùng tới nhà hắn, Thẩm Du Minh thì ở nhà bà Giang, buổi tối hắn không thể ở nhà bà được, mà nhà hắn đã lâu không ở, cho nên gọi Cố Yên cùng đi thu dọn qua loa một chút.
Gió đêm nhẹ nhàng, hai người tay trong tay, vừa đi vừa trò chuyện những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Cố Yên muốn kể cho Thẩm Du Thành chuyện đầu tiên đương nhiên là việc Hoàng Thu Oánh muốn đi chi viện huyện Phương Thành cùng với sự việc của Diệp Như Phỉ.
Thẩm Du Thành đáp, "Ta đã biết chuyện này trước khi xuất phát, sư tỷ đã đăng ký rồi."
Trọng điểm không phải là chuyện Hoàng Thu Oánh muốn đi chi viện huyện Phương Thành, trọng điểm là Diệp Như Phỉ muốn đi a. Cái nữ nhân này từ xưa tới nay không có tâm địa tốt, nếu ả gây sự với Hoàng Thu Oánh thì phải làm sao?
"Sư tỷ hẳn là không sợ ả kiếm chuyện," lông mày Thẩm Du Thành nhíu chặt lại, "Chỉ sợ Diệp Như Phỉ đi không giúp được gì còn làm sư tỷ phải chịu tiếng xấu."
"Có cách nào giải quyết không?"
"Ngày mai ta sẽ đi tìm sư tỷ." Thẩm Du Thành nắm tay Cố Yên, nói tiếp, "Cha ngươi về rồi?"
"Hôm thứ hai sau khi ngươi đi là cha đi rồi, nhà ngươi đã lâu không ở, chăn cũng không phơi, biết phải làm sao?"
Thẩm Du Thành thực tủi thân, "Ngươi lại không cho ta ở cùng với ngươi."
Cố Yên đưa tay vỗ lên lưng hắn một cái, "Ta không biết xấu hổ à, người khác mà biết thì sẽ cười chết ta mất."
"Vậy nên chúng ta kết hôn đi, kết hôn rồi thì danh chính ngôn thuận mà."
Cố Yên đau đầu, "Sau này chắc ta bận chết mất."
"Kết hôn cũng không cản trở ngươi bận bịu."
Cố Yên... Bây giờ thì nói nghe hay đó, chờ thật sự kết hôn rồi phỏng đoán sẽ hết chuyện này đến chuyện khác thôi.
Nàng vỗ lên tay Thẩm Du Thành, "Yêu đương thôi là tốt rồi, ta không bàn chuyện kết hôn nữa đâu."
Nhà bà Giang cách nhà Thẩm Du Thành không xa lắm, đi bộ khoảng hơn 10 phút là đến, là ở khu dân cư phía sau tiệm ăn nhanh, cũng rất gần chỗ Vương Hữu Lễ thuê phòng.
Lúc trước Thẩm Du Thành về thì hai người từng gặp nhau ở ngoài đường nhà Vương Hữu Lễ.
Cố Yên đây là lần đầu tiên đến nhà Thẩm Du Thành, vừa đẩy cửa vào đã thấy một bức bình phong ngay trước cửa, phải vòng qua bình phong mới có thể nhìn thấy toàn cảnh sân.
Sân rộng khoảng trăm mét vuông, năm gian nhà chính quay mặt về hướng nam, trước nhà có hiên, nên không sợ mưa gió, hai bên có hai gian nhà ngang, dưới chân tường phía nam có một góc là nhà vệ sinh, cả sân không có hoa cỏ cây cối, nàng không ngờ Thẩm Du Thành một mình mà lại ở một căn nhà rộng lớn như vậy.
Đèn trước cửa bật sáng, cả sân đều bừng lên, Cố Yên mới phát hiện mặt sân nhà Thẩm Du Thành được lát gạch màu, ở thời đại này mà có thể xây được một căn nhà sân cầu kỳ như vậy thì đây là lần đầu nàng được thấy.
"Sao sân lớn vậy?" Cố Yên tò mò hỏi, "Ngôi nhà này của anh sao?"
"Trước đây ông bà nội ta mua, bố ta mất, mẹ ta bỏ đi, sau khi ta về thì tự mình chuyển đến đây ở." Thẩm Du Thành vừa nói vừa mở cửa phòng, hắn vào nhà bật đèn, "Vào đi."
Vào trong, Cố Yên mới phát hiện trong phòng khách ngoài một chiếc bàn ăn thì gần như chẳng có gì.
Cố Yên hốt hoảng, "Sao chẳng có đồ đạc gì hết vậy?"
"Một mình ta ở cần gì đồ đạc, đi, đi phòng ta."
Hai bên phòng khách mỗi bên có một cửa, Thẩm Du Thành mở cửa bên phải, Cố Yên đi vào, ngoài kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc.
Căn phòng rộng hơn 30 mét vuông, phía nam gần cửa sổ có một chiếc bàn đọc sách lớn, trên bàn sách đặt đầy sách vở, tài liệu, đèn bàn rất lớn, một khi bật sáng thì cả chiếc bàn sách được chiếu sáng hết, bên bàn đọc sách đặt một giá sách lớn, giá sách cũng đầy đủ các loại sách.
Phía bắc là giường của Thẩm Du Thành, giường không lớn, khoảng 1m5, chăn trên giường không được cất, lộn xộn chất đống lên, cuối giường vắt vài bộ quần áo, vừa nhìn đã biết là vội thay ra.
Đối diện giường là một chiếc tủ lớn, mở cửa ra, quần áo trong tủ sắp xếp vẫn khá gọn gàng!
"Em cứ ngồi tự nhiên." Thẩm Du Thành nói rồi, "Để anh thay ga giường." Hắn vừa nói vừa chồng chăn lên.
"Để em giúp anh." Cố Yên đi đến giúp.
"Không cần, anh tự thay là được," Thẩm Du Thành kéo nàng đi sang chỗ bàn đọc sách, tiện thể còn hôn trộm nàng một chút, "Một lát là xong thôi."
Cố Yên nhớ ra, lúc nàng còn làm quản lý ở khách sạn, ký túc xá nhân viên cũng phải kiểm tra một bộ phận, mỗi lần đi kiểm tra ký túc xá nam sinh, bọn họ đều giấu đồ lung tung, cho nên nàng nghĩ hay là Thẩm Du Thành cũng có "bí mật nhỏ" nào đó, sợ nàng nhìn thấy nên không nhất quyết sang giúp.
Nhưng nàng cũng không ngồi vào ghế mà đi xem sách trên giá sách, đa số đều là sách liên quan đến y học, nào là nội khoa, ngoại khoa, trung y, tây y, nàng chỉ cần nhìn tên sách thôi cũng đã thấy đau đầu rồi.
Nàng nhìn thấy trên giá sách có một khung ảnh đang úp xuống, cũng không để ý nhiều, đưa tay nhấc lên.
Ảnh trong khung là ảnh đen trắng, ảnh chụp một đôi vợ chồng trẻ ôm một bé con đang cười toe toét đáng yêu, chàng trai trẻ cười rất hiền hòa, có mấy phần giống Thẩm Du Thành, người phụ nữ ôm con, vẻ mặt có chút lạnh nhạt, chắc đây là cha mẹ của Thẩm Du Thành.
Cố Yên nhìn người phụ nữ ôm con, thầm nghĩ, mẹ anh trông quen mắt quá, như là đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng nàng cũng không nghĩ sâu, thấy Thẩm Du Thành đang cúi đầu thay ga giường, liền cẩn thận đặt úp khung ảnh xuống.
- Bảo tử các nàng hôm nay hai chương, ngày mai lại update nha, a a đát (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận