Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 46: Hàm răng đau (length: 8759)

Tiểu Tề trên mặt không hề tỏ vẻ đắc ý, hắn rất bình tĩnh nói: "Ừm, viết thông báo tuyển người đi, khu vực núi phía nam cần sửa đường, thời gian làm việc dự kiến khoảng một tháng, bao ăn ở, mỗi ngày mười đồng, khi kết thúc công việc sẽ trả tiền, tổng cộng cần bốn mươi người, tiền hoa hồng nộp trước."
"Khu vực phía tây thành phố cần sửa cầu vượt sông, làm công trình cơ bản, ăn cơm trưa một bữa, không bao ở, tự túc đi lại, mỗi ngày cũng mười đồng, dự kiến thời gian khoảng hai mươi ngày, cần ba mươi người, tiền hoa hồng cũng nộp trước."
"Có một công ty xây dựng cần tuyển năm mươi công nhân làm công trình cơ bản, bao ăn ở, nhân viên làm theo tháng, thu nhập không dưới hai trăm đồng, yêu cầu tuổi dưới bốn mươi, những người này cần phải kiểm tra sức khỏe tại công ty, đủ điều kiện mới được nhận, về tiền hoa hồng thì..." Tiểu Tề nói đoạn nhìn Cố Yên, "Ngươi nói xem?"
"Sau khi kiểm tra sức khỏe đủ điều kiện rồi mới thu tiền hoa hồng, mỗi người mười đồng." Cố Yên nói rồi bổ sung thêm, "Vậy việc tuyển năm mươi người này cần bao lâu?"
"Không chắc tuyển đủ năm mươi người, ta sẽ nói với bên kia, cứ tuyển đủ mười người là qua một lượt." Tiểu Tề nói, "Lúc tuyển thì độ tuổi có thể nới lỏng thêm hai tuổi, nhiều hơn nữa thì không được, cứ viết như vậy đi."
Cố Yên làm theo, chữ cô cũng không đến nỗi quá tệ, thư pháp hồi nhỏ cô cũng từng luyện, tuổi này có hơi nhiều, tuy không viết thường xuyên nhưng vẫn có nền tảng, cầm giấy nháp luyện vài đường, viết cũng không sai lắm.
Ba tờ thông báo rất nhanh được viết xong, Cố Yên gọi Cẩu Tử cùng ra ngoài dán lên bảng thông báo được làm riêng ở bên ngoài.
Cô nhỏ giọng hỏi Cẩu Tử, "Tiểu Tề sao vậy, bị xem thường hả?"
Cẩu Tử lắc đầu, "Không nói với ngươi."
Cố Yên thấy Cẩu Tử không nói, cô cũng không thể đi hỏi Tiểu Tề, thôi vậy, tự mình lo lắng vậy.
Thông báo vừa dán xong, đã có rất nhiều người vây lại xem, người nào không biết chữ thì Cố Yên sẽ đọc cho họ nghe, nhiều người thấy việc làm lâu dài ở chỗ công ty có vẻ tốt, dù phải đóng mười đồng tiền hoa hồng cũng bằng lòng, nhưng những người thích hợp tuổi tác lại không nhiều.
Cố Yên nghĩ thầm, thảo nào Tiểu Tề nói không chắc tuyển đủ người, quả nhiên là kinh nghiệm có khác.
Hai thông báo còn lại cũng có nhiều người xem, chỉ là phần lớn vẫn đang phân vân về tiền hoa hồng, nhưng cũng có người vào văn phòng để đăng ký.
Cố Yên bảo Cương Tử ra ngoài xem một lát rồi vào đăng ký, ký hợp đồng an toàn, thu tiền.
Người đến không nhiều, tổng cộng cũng được bảy tám người.
Tiểu Tề bảo Cố Yên cứ bận việc của mình, sau đó lại gọi Cương Tử ra ngoài.
Ban ngày do thu tiền hoa hồng mất khá nhiều thời gian, với lại mọi người cũng đã quen với việc đi tìm việc làm vào buổi sáng, nên Cố Yên đoán rằng hôm nay những người đi làm lặt vặt về rồi, số người đến tìm việc sẽ không nhiều.
Quả nhiên như Cố Yên dự đoán, đến tối cũng không có nhiều người đến.
Số người làm lặt vặt về đóng tiền hoa hồng chỉ có hơn hai mươi người, vẫn chưa đến một phần ba số người đã đi. Nhưng điều làm cô kinh ngạc là, công việc sửa đường ở vùng núi phía nam kéo dài một tháng kia, lại tuyển đủ người!
Bốn mươi người đó, một người tiền hoa hồng là mười đồng, bốn mươi người là bốn trăm đồng, cộng thêm việc sửa cầu hai mươi ngày kia cũng có hơn mười người đăng ký, có việc dài hạn để làm ai lại muốn làm ngắn hạn chứ. Còn việc thứ ba thì độ tuổi dưới bốn mươi tuổi, chỉ có bảy người đăng ký, quả thật là khó tìm khi giới hạn độ tuổi như vậy.
Kéo ngăn tủ ra, nhìn thấy xấp tiền mặt, Cố Yên thật muốn nở hoa trong lòng, ngay cả răng cũng bớt đau, cổ họng cũng không khó chịu nữa, trong này còn có 30% của cô nữa chứ.
Mãi đến hơn tám giờ Tiểu Tề mới về, Cố Yên vẫn chờ đến giờ đó, A Thanh bọn họ thì đã về sớm rồi, Cố Yên đóng cửa, mọi người cùng nhau mở một cuộc họp nhỏ.
Doanh số Cố Yên nhất định sẽ không nói với A Thanh bọn họ, chủ yếu là phân công công việc, dù sao thì vẫn có phí giới thiệu việc làm mà. A Thanh, Cương Tử, Cẩu Tử, Đại Tráng sau khi đưa người đến nơi nhận việc thì đi kiếm thêm mối làm, có mối thì nhanh chóng về báo Cố Yên để thông báo.
A Thanh bọn họ cũng nói một số vấn đề gặp phải trong công việc, Cố Yên đều ghi lại đầy đủ.
Bất cứ công việc nào, mới bắt đầu đều phải trải qua quá trình rèn luyện, mọi người phối hợp với nhau thì mới có thể giúp công việc phát triển nhanh hơn.
Sau khi bàn xong với họ, Cố Yên lại cùng Tiểu Tề mở một cuộc họp riêng.
Ngày đầu tiên chính thức kinh doanh, vì Tiểu Tề đã tìm được hợp đồng nên giúp ngày đầu của họ thuận lợi như vậy.
Cố Yên đưa sổ ghi chép cho Tiểu Tề xem, tiền hoa hồng của một người làm sửa đường ở vùng núi phía nam là mười đồng, việc này đã đủ người, tổng cộng được bốn trăm đồng, tiền hoa hồng việc sửa cầu vượt sông là sáu đồng, tổng cộng là tám mươi tư đồng, số người đi làm lặt vặt đóng tiền hôm nay là hơn hai mươi người, cũng khoảng bảy đồng một người, tính sơ sơ thì thiếu khoảng mười đồng nữa mới được năm trăm đồng.
"Việc tuyển người cho công ty xây dựng, hiện tại vẫn chưa thu được tiền hoa hồng, hiện tại có bảy người đăng ký."
Tiểu Tề hai tay khoanh trước ngực, nghe Cố Yên báo cáo, liền đưa tay xin tiền, "Đưa ta hai mươi đồng, ngày mai dẫn đội đi đến công trường vùng núi phía nam, ta muốn mua thuốc lá."
Cố Yên lấy hai mươi đồng đưa cho hắn, để hắn ký tên, phí giao tiếp này chắc chắn là cần, trong 10% có thể chi ra cũng được.
"Những hợp đồng lớn thế này có thể cho người phụ trách chút tiền trà nước." Cố Yên nhắc nhở.
Tiểu Tề nghe có lý, "Cho bao nhiêu thì thích hợp?"
Cố Yên nghĩ rồi nói, "Trong 10% là được, tùy tình hình mà quyết định."
Tiểu Tề nghĩ ngợi rồi nói, "Vậy ngươi đưa ta thêm bốn mươi đồng nữa, ta mang đi, hắn nhận thì nhận, không nhận thì ta mang về."
Cố Yên ghi chép sổ sách xong, thu tiền lại.
Ngày đầu tiên doanh thu khá cao, đều là công của Tiểu Tề, nếu ngày mai không có hợp đồng dạng này mà vẫn là công việc lặt vặt thì sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy. Còn một công ty xây dựng đang tuyển người nữa, chi phí dựng văn phòng của họ tổng cộng chưa đến sáu trăm đồng, chẳng mấy chốc là có thể thu hồi vốn thôi.
Bàn bạc xong việc, Tiểu Tề bọn họ đi ra ngoài ăn cơm tối, vốn Tiểu Tề cũng rủ Cố Yên đi, nhưng Cố Yên đau răng quá nên tắt đèn, khóa cửa đi về nhà.
Cố Yên không biết rằng, vừa đi, Cương Tử liền kể lại cho Tiểu Tề nghe chuyện một mình cô "Khẩu chiến quần hùng", thật là lợi hại.
Nhưng Tiểu Tề chỉ nói một câu đã khiến Cương Tử im bặt, "Khi nàng đang nói chuyện với người khác, ngươi đang làm gì?"
Cương Tử......
Trong bóng tối, Tiểu Tề âm thầm thở phào, hắn rất may mắn là đã không nhìn lầm mập mạp này!
Đau răng không phải bệnh, nhưng khi đau lên thì muốn chết đi sống lại.
Cái răng đau nhức này khiến Cố Yên vô cùng khó chịu, điều đáng mừng duy nhất là do răng đau, ăn không ngon, chắc có thể giảm được chút cân.
Từ trung tâm giới thiệu việc làm về nơi ở của Cố Yên, đi bộ khoảng nửa tiếng, Cố Yên để rèn luyện cơ thể nên thường chạy chậm hoặc đi bộ nhanh.
Tối nay do ăn không vô cơm, trên người cũng không có bao nhiêu sức lực nên cô đi không nhanh, khi về đến nhà thì đã hơn chín giờ.
Cố Yên vừa đến cửa thì phát hiện Lâm Thiên Bảo đang đứng đợi cô dưới ánh đèn đường gần đó, côn trùng bay vòng quanh ánh đèn, Lâm Thiên Bảo hút thuốc, khói bay nghi ngút.
"Lâm khoa trưởng!" Vừa thấy là hắn Cố Yên vội vàng chạy tới, "Thật ngại quá Lâm khoa trưởng."
"Cô làm việc về muộn nhỉ." Lâm Thiên Bảo thấy Cố Yên đến, liền ném thuốc xuống đất, giẫm tắt.
"Lâm khoa trưởng, xin lỗi."
"Không sao, dù sao buổi tối tôi cũng không có việc gì, có vài vấn đề muốn hỏi cô."
"Dạ, anh chờ tôi một chút, tôi nói với lão bà một tiếng để bà mở cửa cho tôi."
"Chao ôi, nhà cô bà chủ nhà lợi hại quá, vừa động đến tổ tông nhà tôi là bà ấy nháo loạn lên."
Cố Yên cười, "Anh chờ tôi một lát nhé."
"Ờ, được."
Trước đây Cố Yên đã nghĩ với cái tính nghiêm túc của Lâm Thiên Bảo, chắc chắn hắn sẽ đến tìm cô, nhưng không ngờ đến chậm như vậy.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận