Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 529: Cố Giang Hà tâm tính (length: 7266)

Bảo mẫu nhà họ Quý trở về, khóa cửa từ bên trong.
Nghe thấy tiếng động, hai chị em nhìn nhau, khóe miệng không khỏi đều nở nụ cười khổ.
"Chị, thật xin lỗi, làm chị cùng em chịu ấm ức." Cố Giang Hà áy náy nói.
Sự nghiệp của chị hắn hai năm nay đã thành công, người quen biết cũng đều rất có năng lực, dù là bạn bè hay nhân viên cũng rất tôn trọng nàng, đoán chừng đã lâu rồi nàng không bị ai mắng như thế té tát vào mặt.
Cố Yên rất kinh ngạc, nàng không kinh ngạc vì Cố Giang Hà nói những lời áy náy này, mà kinh ngạc tâm tính của Cố Giang Hà, hình như hắn không để tâm mấy đến việc hắn và Quý Bạch Tình không thể ở bên nhau.
"Ta không có gì ấm ức," Cố Yên thật không để ý những lời Quý mẫu mắng bọn họ, "Thành thị thì sao, nông thôn thì sao, xuất thân không quyết định được, làm kẻ ăn bám, không cống hiến cho xã hội mới đáng hổ thẹn. Đi thôi, rượu mao đài với trà lá cho ba uống, yến với a giao cho mẹ bồi bổ cơ thể."
"Em mang về cho bà nội đi."
"Trong nhà còn, Giang Hà, chị biết em khó chịu, nhưng đời này của chúng ta không thể chỉ vì yêu mà sống, chị còn phải lo cho ba mẹ anh em, cũng phải lo cho chính mình ăn ngủ nghỉ."
"Em biết, chị, chị đừng an ủi em." Cố Giang Hà cười thảm một tiếng, "Thật ra kết quả hôm nay đến em đã sớm đoán được rồi, chỉ là không đến chuyến này, em không cam lòng thôi, thế là làm cho cả chị cũng bị ai đó mắng."
"Chị không xem là gì cả, không sao." Cố Yên thản nhiên nói, "Vậy em điều chỉnh lại tâm trạng, đừng để tâm trạng ảnh hưởng công việc, đặc biệt là lúc ở trên bàn mổ, em phải nhớ em là bác sĩ cứu người, trên tay em đang nắm giữ sinh tử của người khác!"
Nghe đến câu cuối cùng của Cố Yên, trong lòng Cố Giang Hà không khỏi dậy sóng mạnh mẽ.
Cố Giang Hà trịnh trọng nói, "Chị, em nhớ hết!"
Cố Yên và Cố Giang Hà vừa về vừa nói chuyện nhà để xoa dịu những "tổn thương" mà Quý mẫu mang lại. Cố phụ Cố mẫu dù không biết chuyện hai chị em Cố Yên đến nhà họ Quý hôm nay, nhưng Cố Yên và Cố Giang Hà vẫn quyết định nói với hai người lớn, để họ khỏi cứ luôn bận tâm chuyện đính hôn kết hôn của Cố Giang Hà với Quý Bạch Tình.
Cố Yên dừng xe ở đầu hẻm nhà cũ.
Lúc đi qua tiệm bánh bao Cố Yên đã cố ý liếc nhìn, tiệm đã đóng cửa, xem ra Cố Giang Hải đã về nghỉ.
Sức khỏe của Cố Giang Hải hồi phục khá tốt, nhưng việc nặng nhọc thì không được, anh đã giảm bớt hơn một nửa số lượng bánh bao giao bên ngoài, chỉ giao ở gần, lại mua thêm máy ép bột, cho nên lượng công việc đã nhẹ nhàng hơn nhiều, hai cha con Cố Giang Hải và Cố Khải Trung hoàn toàn có thể đảm đương được.
Dù kiếm được ít hơn trước nhiều, nhưng thu nhập vẫn khá, hiện tại Cố gia đã chuyển đến nhà mới, Cố Giang Hải đang tích cóp tiền, chuẩn bị từng chút một trả lại cho Cố Yên.
Dừng xe, Cố Giang Hà xuống xe trước xách đồ, Cố Yên xuống sau, khóa xe, vừa muốn đi, bỗng nhiên thấy có bóng dáng quen thuộc bên cạnh đang không ngừng đi đi lại lại.
"Mợ?" Cố Yên kinh ngạc gọi một tiếng.
Là Mạnh Lan.
Cố Giang Hà xách đồ, từ bên kia xe vòng qua, anh không nghe rõ, nói, "Ai?"
Cố Yên chỉ sang bên Mạnh Lan, nhưng Mạnh Lan thấy Cố Yên và Cố Giang Hà liền vội vàng chạy đi.
Cố Yên nghĩ một chút, ra lệnh cho Cố Giang Hà, "Em đuổi cô ta về đi."
"Em không đi!" Cố Giang Hà lạnh lùng nói.
Cố Yên lấy đồ trong tay Cố Giang Hà, đẩy anh một cái, "Nhanh đi!"
Cố Giang Hà tuy không tình nguyện, nhưng vẫn chạy nhanh đến, gọi Mạnh Lan lại, Cố Yên cũng đi đến, "Mợ, sao cô đến đây?"
Mạnh Lan ngại ngùng, "Diễm Diễm, tôi không cố ý muốn đến, Mai Tử nói Liễu Tử hai ngày nay bị tiêu chảy không khỏi, tôi muốn qua xem thử."
"Liễu Tử tiêu chảy?" Cố Yên hỏi Cố Giang Hà.
"Mấy ngày nay em không có đến, em không biết."
Cố Yên nói, "Đi thôi, về thôi."
Mạnh Lan nói, "Diễm Diễm, nếu thấy Liễu Tử không khỏi, chị dẫn nó đi bệnh viện khám lấy thuốc uống được không?"
"Cô về cùng chúng tôi đi." Cố Yên nói.
"Chị!" Cố Giang Hà gọi một tiếng.
"Tôi..." Mạnh Lan nghe Cố Yên nói mà vốn có chút kích động, nghe Cố Giang Hà gọi một tiếng như vậy, cô liền nói, "Tôi không đi, tôi về ngay."
Cố Yên đưa tay nắm lấy tay áo Mạnh Lan, nói với Cố Giang Hà, "Giang Hà, không có mẹ thì đã không có Mai Tử với Liễu Tử."
Cố Giang Hà bĩu môi, quay người vào nhà.
Nước mắt Mạnh Lan rơi xuống, "Diễm Diễm."
Giọng Cố Yên có chút lạnh nhạt, "Tôi gọi cô đến, thuần túy là vì Mai Tử và Liễu Tử, phải làm thế nào thì trong lòng cô phải rõ ràng."
Cô cố ý cảnh cáo Mạnh Lan, con người ta sợ nhất là đắc ý quên hình, cô phải phòng Cố gia lại chịu thêm một lần tổn thương.
Mạnh Lan lau mắt, kiềm chế cảm xúc, "Tôi biết, Diễm Diễm, cô yên tâm đi, tôi sẽ không vô sỉ như vậy."
"Tốt nhất là vậy!"
Cố Yên dẫn Mạnh Lan về phía nhà, đến cổng lớn, Mạnh Lan dừng bước.
Cố Yên nhỏ giọng nói, "Vào đi."
Mạnh Lan gật đầu, thấp thỏm theo sau Cố Yên vào sân nhà họ Cố.
Sân nhà họ Cố do Cao Điện Hoa thiết kế, xây xong vừa chỉnh tề lại hợp lý, sau khi Cố gia chuyển đến, mấy người hàng xóm đã đến tham quan, nói muốn làm theo một căn.
Người lớn trong nhà không nỡ dùng điện, cứ đến tối là tối om, hiện giờ không giống trước, khi lắp đèn, Cố Yên cố ý chọn đèn công suất cao, đặc biệt sáng, vào sân nhìn thấy ánh đèn, trong lòng đặc biệt thoải mái.
Trong phòng khách đang mở tivi, còn nghe tiếng Cố mẫu, "Liễu Tử lại đi tiêu chảy, lão nhị con đi lấy ít tro bếp đắp dưới đít cho nó."
Còn có tiếng khóc khe khẽ của Liễu Tử.
Cố Giang Hà nói, "Sao không đi bệnh viện?"
Cố mẫu bực bội nói, "Mẹ nghĩ đi ngoài vài hôm là khỏi..."
"Đi ra kiết lỵ thì phiền." Cố Giang Hà vừa nói vừa bước ra.
Mạnh Lan không nhịn được, co cẳng chạy vào nhà.
"Đừng khóc tổ tông, làm bà nội mày chết mệt à." Cố mẫu trách móc, bỗng nhiên giọng nói lại trở nên kinh ngạc vô cùng, "Mạnh Lan? Cô... sao cô đến đây?"
Ngay khi Cố mẫu nói, Cố Giang Hải đã từ trong phòng đi ra, có lẽ nhìn thấy Mạnh Lan đi vào nên anh mới ra, vừa vặn chạm mặt Cố Yên.
"Anh hai," Cố Yên gọi một tiếng, "Anh đừng ra ngoài, lát nữa em muốn nói chuyện của Giang Hà cho anh chị nghe."
Cố Giang Hà cầm xẻng xúc một xẻng nhọ nồi đi đến, "Chị, em mở hai loại thuốc, chị đi khoa cấp cứu lấy cho con bé một ít đi."
"Được." Cố Yên quay sang nói với Cố Giang Hải, "Anh hai, anh cùng em đi."
Cố Giang Hải im lặng, rồi ngồi xổm xuống một bên, hiển nhiên là đã đồng ý.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận