Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 108: Ra tới bác sĩ thế nhưng là Thẩm Du Thành! (length: 7558)

Cố Yên đang mặc quần áo ngủ thì nghe Tiểu Tùng gọi, nàng trở mình một cái rồi đứng dậy đi ra, "Sao thế?"
"Hỏi rồi, mấy người đều là cùng Hồ Thắng Lợi làm ăn chung. Mấy tên khốn kiếp đó còn định hối lộ ta với Lượng Tử!"
Hồ Thắng Lợi? Cố Yên đã lâu không nghe thấy cái tên này, nghe Tiểu Tùng kể lại, Cố Yên mới biết, trung tâm điều động này đã đi vào quy củ, khiến Hồ Thắng Lợi muốn cướp người cũng khó. Việc làm ăn của hắn không tốt, không kiếm được tiền, nhân tâm bên hắn cũng tan rã, không ít người đã không còn đi theo hắn nữa mà tự tìm đường sống.
Nhưng mà trộm cắp ở đâu phải là đường sống, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
"Béo tỷ, em thấy chuyện này phải hỏi ý kiến anh Tề," Tiểu Tùng nói, "Chị nói không sai, đồ của chúng ta không đáng giá, bọn chúng có bị đưa đến đồn công an cũng chỉ bị giam vài hôm, vào đó không đau không ngứa, đoán chừng chẳng học được bài học nào. Hồ Thắng Lợi không phải người tốt, nhưng hắn là kẻ sĩ diện, mấy người này làm hắn mất mặt, em nghĩ để hắn dạy dỗ còn có tác dụng hơn là đưa đến đồn công an."
Cố Yên gật đầu, "Được, mai em ra thị trấn tìm điện thoại công cộng gọi cho anh ta, bảo anh ta tới xử lý."
Việc anh Tiểu Tề muốn giao người lại cho Hồ Thắng Lợi hay đưa đến đồn công an, đều tùy anh ta quyết định.
Trước kia anh Tiểu Tề còn bị người của Hồ Thắng Lợi bắt đánh, bây giờ khá hơn rồi, nếu anh Tiểu Tề biết chuyện này chắc sẽ hả dạ lắm.
Tuy đã đuổi kịp lũ trộm, nhưng thời gian sau đó Cố Yên không ngủ được, tay phải của nàng sắp không cử động được, hễ động nhẹ là đau!
Trời vừa sáng, nàng liền đi tìm Triệu Lập Cường, nàng cảm thấy phải đi bệnh viện, nàng sợ cánh tay bị phế. Nàng không tự lái xe được, đành nhờ Triệu Lập Cường đưa đi.
Lều của bọn họ gần cổng lớn, từ trong lều Cố Yên đã thấy bốn người bị trói ở cửa sắt, tất cả đều cúi gằm đầu, hấp hối, Cố Yên chẳng chút thương hại, hừ, kẻ gian làm việc phạm pháp thì không đáng được thương hại.
Tiểu Tùng không có ở đây, chỉ có Lượng Tử, hắn nằm trên "giường" ghép từ hai cái ghế, trùm chăn, ngáy vang trời.
"Lượng Tử." Cố Yên đi đến gọi hắn.
"A" Lượng Tử giật mình ngã lăn từ trên ghế xuống, vừa dụi mắt đứng lên vừa hoảng loạn hỏi, "Sao thế, sao thế Béo tỷ?"
"Không có gì, đừng hoảng," Cố Yên vội nói, "Tiểu Tùng đâu?"
"Đi gọi điện thoại rồi." Lượng Tử đứng lên lau nước miếng dính ở khóe miệng, hắn thấy Cố Yên cau mày trông có vẻ không thoải mái, liền hỏi, "Béo tỷ, chị sao vậy?"
"Tay của chị hình như bị trật khớp, không dám cử động, vừa động là đau, phải đi bệnh viện khám, chị mà bảo anh Triệu đi thì chị với chị Triệu có ổn không?"
"Sao lại không được, được chứ, không có vấn đề gì, chị mau bảo anh Triệu đưa chị đi đi." Lượng Tử vội nói.
Thật ra thì chị Triệu cũng biết lái xe đạp, nhưng đến bệnh viện quá xa, Cố Yên sợ chị ấy không đỡ được nàng.
Cố Yên cảm thấy mình thật khổ, sao gần đây cứ phải đến bệnh viện hoài vậy!
Nhưng nàng vẫn đợi Tiểu Tùng về mới đi, nàng nhớ tới chuyện tối qua Tiểu Tùng nói mấy người kia muốn hối lộ bọn họ, nàng có chút không dám để Lượng Tử ở đây trông coi một mình.
Không phải nàng không tin nhân phẩm của Lượng Tử, nhưng ai dám đảm bảo mọi chuyện trên đời đều tuyệt đối, cẩn thận mới có thể đi được đường dài.
Triệu Lập Cường chở Cố Yên đạp xe một mạch, chưa đến bảy giờ đã tới bệnh viện tỉnh, không còn cách nào khác, Cố Yên quen ở chỗ này, hơn nữa nàng tin y đức và y thuật của bác sĩ ở bệnh viện tỉnh.
Cố Yên không hỏi Cố Giang Hà có ở đó không, nàng đoán Cố Giang Hà cũng không rành về mấy chuyện này, trực tiếp đến phòng cấp cứu khoa ngoại, trong phòng có hai cái bàn kê đối diện nhau, có hai chỗ ngồi, nhưng không có bác sĩ nào cả, không có ai.
"Bác sĩ?" Cố Yên đứng trong phòng cất tiếng gọi, bởi vì bên trong còn có phòng điều trị, cửa khép hờ, nàng không biết bên trong có người không.
"Khụ, đợi chút, sắp xong rồi." Trong phòng vọng ra một giọng nói hơi khàn khàn.
Xem ra là bác sĩ đang bận.
Chốc lát một bệnh nhân đang ôm ngón tay được băng bó cẩn thận bước ra, nói cảm ơn xong thì bác sĩ đi ra, rồi vị bác sĩ đeo khẩu trang và đội mũ cũng đi ra.
"Sao thế?" Bác sĩ vừa thấy Cố Yên, thốt lên hai chữ thì dừng lại, sau đó cứ nhìn thẳng vào Cố Yên rồi gỡ khẩu trang xuống.
Cố Yên thấy thế giới này sao mà nhỏ bé!
Vị bác sĩ đi ra không ai khác chính là Thẩm Du Thành!
"Ôi, Thẩm chủ nhiệm, trùng hợp thật, sao ngài lại ở đây?"
Thẩm Du Thành nhìn vẻ mặt của Cố Yên, cau mày nói, "Trực ban khoa ngoại, em sao thế?"
"Tay của em hình như bị trật khớp." Cố Yên nói, dùng tay trái chỉ vào tay phải của mình, "Không dám cử động, vừa động là đau, như bị kim đâm vậy."
"Đã lâu chưa, sao giờ mới tới?"
"Bốn năm tiếng."
"Bốn năm tiếng rồi, nửa đêm em sao lại xoay cánh tay vậy?"
"Tối qua có mấy tên trộm đi ăn cắp, em đuổi theo bọn chúng bị ném cục cốt thép, sau đó thì bắt đầu đau, lúc đầu đau nhẹ còn cử động được, giờ thì không thể động."
Thẩm Du Thành hít một hơi sâu, cố nén cơn giận đang bốc lên trong lòng, đưa tay cầm lấy cánh tay phải của Cố Yên, nói, "Nhịn một chút."
"Á ——!" Cố Yên đau la lên, "Đau, đau, đau"
"Lúc đuổi người sao không kêu đau?" Thẩm Du Thành nói rồi buông tay ra, bảo Cố Yên, "Đừng kêu, bó lại xem sao."
Ôi, có vẻ không đau lắm thì phải.
Thực ra lúc Thẩm Du Thành cầm lấy cánh tay Cố Yên đã ra tay, hắn nói chuyện chỉ là để đánh lạc hướng sự chú ý của Cố Yên.
Cố Yên hoạt động thử vai, ôi, không đau thật này, chỉ là vẫn còn hơi khó chịu thôi.
"Không đau nữa rồi, lợi hại ghê, Thẩm chủ nhiệm," Cố Yên xưa nay chưa từng keo kiệt nịnh hót người khác, "Em cứ nghĩ ngài là chuyên gia về mổ xẻ, ai ngờ ngài còn biết cả bó xương!"
"Được rồi, đừng có nịnh nữa, trình của tôi còn cách người bó xương thực thụ cả vạn dặm đấy, em chỉ bị trật gân bình thường thôi."
"Ha ha." Cố Yên nhìn hắn cười ngây ngô.
"Đừng cười," trên khuôn mặt tuấn tú thư sinh của Thẩm Du Thành lại nở một nụ cười, "Còn về công trường nữa không?"
"Về chứ, vất vả cho Thẩm chủ nhiệm, em đi nhé." Cố Yên nói rồi xoay người định rời đi.
Thẩm Du Thành.
"Chờ đã," hắn vừa nói vừa đi đến trước bàn cầm bút lên, xoẹt xoẹt mấy cái đã viết xong một tờ đơn, "Tôi kê cho em hai miếng cao dán, mang về dán vào hai ngày cho dễ chịu, hai ngày này đừng làm việc nặng."
"Biết rồi." Cố Yên đưa tay nhận tờ đơn, nhưng Thẩm Du Thành không đưa cho nàng vội, hắn nói, "Tôi với em đi lấy thuốc."
"Tôi tự đi là được."
"Tôi đi lấy thì được ưu đãi."
Ừm, được thôi. Cố Yên bảo anh Triệu nghỉ ngơi một chút, rồi lập tức đuổi theo bước chân của Thẩm Du Thành, vừa đi vừa hỏi, "Mấy giờ thì anh tan làm?"
"Tám giờ đổi ca." Thẩm Du Thành quay đầu nhìn nàng, "Có chuyện gì?"
- Bảo bảo nhóm, hôm nay bắt lỗi chính tả, cho nên sẽ có chương bị tăng thêm, mọi người sau này thấy trường hợp như vậy thì không cần để ý tới nhé.
Ba chương, phiền mọi người đọc xong thì cho xin lá phiếu nhé, cảm ơn nha, mỗi ngày 12 giờ khuya sẽ cập nhật nha (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận