Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 181: Còn đến ngươi nãi nãi xuất mã (length: 7854)

Hà Tiểu Sanh vừa hỏi, Cố Yên liền nhớ tới, ở bên trong trang trại Đông Liễu cũng có chỗ chơi D mà!
Cố Yên đơn giản kể lại sự tình cho Hà Tiểu Sanh nghe, Hà Tiểu Sanh nghe xong liền than thở, rồi nói, "Chị Béo, chuyện này coi như hai người may mắn đó, nếu không nghe thấy âm thanh của cô ta, chẳng phải sẽ rắc rối sao?"
"Ai mà nói không phải, ngươi mau dọn dẹp một chút rồi đi, đội mũ bảo hiểm vào cùng cái bao đầu gối, trên đường chạy chậm một chút."
"Biết rồi!"
Hà Tiểu Sanh về nhà cất tiền xong, lần này ngược lại nghe lời Cố Yên, mũ bảo hiểm đội, bao đầu gối cũng mang tốt, mới ra cửa.
Cố Yên cũng không phải không có việc gì, tỉ mỉ lật xem sổ sách mấy ngày nay, đang nhìn thì có điện thoại tới, nhấc máy nghe, là Tiểu Tề gọi tới.
"Tiểu Tề."
"Mập mạp, anh Thôi nói mấy hạng mục gần đây số lượng người thuê giảm mạnh, bảo ta đi xem thử xem sao."
Cố Yên sáng nay vừa đi qua thì Thôi Khải Chấn đã nói với nàng doanh thu giảm sút nghiêm trọng, cô cầm đơn đăng ký tuyển người gần đây xem, cẩn thận so sánh mới phát hiện mấy dự án công trường xây dựng số người thuê giảm rất nhiều.
"Đúng vậy, ta thấy rồi, mấy cái đó đều là công trường xây dựng, thời điểm này còn chưa dừng hẳn, nếu như vẫn đang xây thì không nên giảm mạnh như vậy chứ. Ngươi rảnh thì qua xem một chút đi, hoặc hỏi thử A Thanh chuyện gì xảy ra, tìm hiểu tình hình."
"Ta qua xem, mấy công trường đó đều do A Đông quản lý, ta hỏi anh ta."
"Vậy ngươi đừng nên hỏi hắn," Cố Yên vội nói, "Tự ngươi qua xem đi."
Ngoài Tiểu Tề và A Thanh ra, Cố Yên không tin ai khác, chuyện ăn cây táo rào cây sung cô thấy nhiều rồi, cũng không phải nói A Đông chắc chắn sẽ như thế, nhưng mọi việc nên cẩn thận vẫn hơn.
"Ta biết rồi, à phải, chuyện lần trước cô nói nhờ ta tìm mua xe máy cũ, ta có tìm được một chiếc 125 còn khá ổn, mới tám phần, giá ba trăm đồng cô có muốn không?"
"Mới tám phần mà ba trăm đồng?" Cố Yên quả quyết nói, "Đồ không rõ nguồn gốc thì không cần, chúng ta làm ăn chân chính, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn, ngươi cũng đừng xem mấy loại xe đó."
"Được rồi, vậy ta tìm tiếp."
"Phải có thủ tục chính quy, đăng ký được." Cố Yên dặn dò.
"Biết rồi."
Đều là công dân tốt tuân thủ luật pháp, có bao nhiêu tiền làm chuyện bấy nhiêu tiền, không có thì đừng tham, nếu không gặp chuyện lại hối hận.
Cố Yên vừa cúp máy, điện thoại lại reo.
"Diễm Diễm?"
Cố Yên kinh ngạc, "Bà nội?"
"Là ta đây," Giọng Giang bà nội trong điện thoại lớn tiếng, "Khi nào con về vậy?"
Cố Yên, "Con định ở lại căn cứ hai ngày." Cách xưng hô này của Giang bà nội thật kỳ lạ, bà ấy xưa nay toàn gọi cô là Tiểu Cố Tiểu Cố, sao hôm nay đổi giọng gọi Diễm Diễm rồi?
"Ở căn cứ làm gì?"
"Bên này có việc, con đỡ phải chạy tới lui."
"Sao nhiều việc vậy, không được, con phải về."
Cố Yên, "Có việc gì ạ?"
"A Thành tìm đại tiên ngày mai đi xem mồ mả ông nội nó, buổi tối muốn làm chút đồ cúng, muốn chiên bánh thuốc, còn muốn gói bánh đậu hũ nhân sủi cảo, gà vịt thịt cá cũng phải chuẩn bị nữa. Còn phải làm lễ nữa, Diễm Diễm à, việc nhà mình phải lo, không thể phiền người ngoài làm được phải không?"
Cố Yên, ai mà tính chuyện nhà mình với bà chứ!
"Không phải, bà nội, sao còn phải làm phức tạp như vậy, hồi con còn bé cũng thấy có hỏi han sự tình đâu, đâu thấy cần phải làm cái này chứ? Chẳng lẽ Thẩm Du Thành tìm trúng người lừa gạt rồi?"
"Không đâu, không đâu, ta nghe nói, đó là đạo sĩ già ở Hoa Dương cung, A Thành tốn bao công mới tìm được đó. Mụ Huệ Hương của con cũng không giỏi đâu, chỉ biết nấu cơm, cá cũng không chiên được, còn cần năm cái bánh bao chay to bằng miệng chén nữa, tay của ta cũng không cán nổi bột."
Giang bà nội kể khổ với Cố Yên, làm cô nhức cả đầu, Thẩm Du Thành tìm thần côn ở đâu vậy, còn phải làm phép, thật là hành hạ người ta mà, nhỡ ông đạo đó nói ba Thẩm Du Thành hợp tục huyền thất nữa thì chết, phỏng chừng Giang bà nội lại tìm cho Thẩm Du Thành một bà mẹ kế cho mà xem.
Đối mặt một bà cụ bảy mươi tuổi, Cố Yên vẫn mềm lòng, "Vậy thôi được, con buổi chiều về giúp bà chuẩn bị chút."
"Con phải mau lên nhé, giờ trưa rồi, bột không nở kịp đâu."
Cố Yên đau đầu, "Bà nội à, bột không nở kịp không sao, sáng mai dậy hấp cũng được."
"Phải đấy, bọn trẻ tụi con đầu óc dễ dùng ghê, ta già rồi hết dùng được rồi, con mau về đi."
"Con ăn trưa xong sẽ về, bà đừng vội."
Giang bà nội cúp máy, trên mặt lộ ra nụ cười như ý, cái thằng nhóc thối, nếu không phải bà nội ta ra tay, chậc chậc chậc, tối qua thằng nhóc thối mới chịu nói thật với bà, là thích một cô nương.
Haizz, bà ấy còn tự hỏi gần đây sao thằng nhóc này cứ bám lấy mình vậy, thì ra là có ý khác!
Chẳng trách lần trước mình muốn giới thiệu đối tượng cho Tiểu Cố mà nó phản đối dữ vậy, có lẽ chuyện Tiểu Cố có đối tượng là nó cũng lừa bà luôn cũng nên, thế chẳng phải giải thích được hết sao?
Nếu là thời trẻ, kiểu gì bà cũng phải chọn cho cháu một mối môn đăng hộ đối, nhưng sống đến tuổi này rồi, bà coi mọi chuyện thấu đáo hơn, người một đời mà, được như ý quá ít, con cháu có phúc phần con cháu, miễn chúng nó hạnh phúc là được.
Bà lão hiền từ nhìn bức ảnh gia đình đặt bên cạnh điện thoại, trong mắt có lệ quang, chuyện hối hận nhất của đời bà chính là ở hai chữ "môn đăng hộ đối", lần này bà không thể hồ đồ được!
Con bé Tiểu Cố này, ngoại trừ xuất thân hơi kém một chút, tính tình cứng rắn một chút, thì không có điểm nào đáng chê cả, bà đã tận mắt nhìn thấy sự lột xác của nó.
Hồi mới đến là một đứa con gái vừa mập vừa xấu xí, nếu không phải vì nó có thằng em làm ở bệnh viện, thì bà cũng chẳng muốn cho nó thuê nhà. Mùa hè ngày nào cũng chạy đi làm đủ việc vặt, da phơi đen thùi lùi, sau đó lại tự mình làm trung tâm môi giới gì đó, cũng bận rộn đi sớm về tối.
Thương nhất là lúc bọn nó khai trương căn cứ cực khổ kia, mấy ngày liền không thấy về, có lần về thì người đã gầy đi nhiều, nhưng trông cứ như kẻ ăn xin vậy, mà lại còn trúng dịp Trung Thu, bị một đám người họ hàng chê cười.
Dạo gần đây trông mới được hơn. Giang bà nội giật mình bởi cái chữ "được hơn" trong đầu, đúng thật mà, bây giờ Tiểu Cố có khuôn mặt thanh tú rất xinh đẹp, lúc không cười thì khí chất tĩnh lặng vô cùng, giỏi!
Giang bà nội càng nghĩ càng thấy Cố Yên tốt, liền lập tức đứng lên lục lọi khắp nơi, để dành đồ cho A Thành kết hôn, cũng không biết màu sắc có đẹp không nữa… Cố Yên nào biết được chuyện này, cô ăn trưa xong ở căn cứ rồi lạch cạch đạp xe về nhà, vừa ra đến cổng thì gặp Hà Tiểu Sanh trở về.
Cố Yên kinh ngạc, "Tiểu Sanh, sao nhanh về vậy?"
- Bảo bối ơi, ba canh rồi nha, xin hãy ủng hộ phiếu với ạ, cảm ơn nhiều nha!
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận