Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 319: Không trang (length: 7605)

Tiền Dịch Huy nhìn thiệp mời, làm bộ do dự nói, "Ngày 20 tháng 4. Ta lúc đó không chắc có rảnh không, sẽ cố gắng qua, dù sao cũng là chuyện lớn cả đời ngươi."
"Dạ, bác Tiền, vậy con đi trước, con còn phải về đi làm."
Tiền Dịch Huy đứng dậy tiễn hắn, "Du Thành, mẹ con tuổi cũng lớn rồi, mọi chuyện cố gắng đừng chọc bà ấy nổi giận."
Mục đích Thẩm Du Thành đã đạt được, hắn không giả vờ nữa, "Dạ, con thấy có thể tuyệt giao thì tốt nhất, nhưng bà ấy cứ nhất quyết muốn nhúng vào cuộc đời con."
Vẻ mặt Tiền Dịch Huy lạnh xuống, "Mẹ con nói ghét nhất mấy kẻ văn vẻ, ta đoán con và cha con cũng không khác gì, nên mẹ con mới không thích con."
Thẩm Du Thành nhìn xuống Tiền Dịch Huy, "Bà ấy không thích con, con cũng không sao, dù sao không có bà ấy quản, con cũng không chết được."
Tiền Dịch Huy đã lên đến chức vụ cấp sở, có rất ít người dám nói chuyện với ông như vậy, ông ta chậm rãi cười, "Cũng được đấy, không còn là trẻ con nữa, nói chuyện cũng thẳng lưng ra phết."
Thẩm Du Thành ít khi phách lối, "Biết làm sao được, bác cả ở Cục BM, anh trai cả ở Viện JC, dì gả cho nhà anh họ cũng vào Ủy ban J, bất kỳ ai trong số đó đều có thể làm chỗ dựa cho con, sao con không thể thẳng lưng được?"
"Ta biết rồi, hôm nay con không phải đến đưa thiệp mời cho ta, mà là đến cho ta một đòn phủ đầu."
"Không phải," Thẩm Du Thành nghiêm túc nói, "Con thật sự đến đưa thiệp mời cho ngài, dù sao con cũng sĩ diện, không thể để đến lúc kết hôn người ta nói con từ trong kẽ đá chui ra được."
Tiền Dịch Huy tức muốn chết, ông ta cũng không giả vờ nữa, mặt xanh lét mắng đuổi khách.
Đứng ở trước cửa sổ, Tiền Dịch Huy nhìn bóng lưng Thẩm Du Thành rời đi, vẻ mặt u ám đi đến bàn cầm điện thoại gọi cho Quyền Diệp Hoa, con đàn bà này thật là càng sống càng lùi!
Cố Yên không lo lắng lắm chuyện trên đường sẽ có người đến gây sự, cô đến tiệm ăn nhanh đơn giản chỉ là muốn cho mọi người một viên thuốc an thần, để mọi người làm việc cho tốt thôi.
Gần trưa, Tiểu Tề bỗng nhiên tới.
"Tiểu Tề, sao em đến đây?"
Gần đây Tiểu Tề luôn công tác ở bên ngoài, làm việc buôn phế liệu, Cố Yên đã lâu không gặp cậu.
Cậu thanh niên mặc áo sơ mi quần tây, trông có vẻ trưởng thành hơn nhiều, cũng rất tinh thần.
"Chị béo, chị sắp kết hôn rồi!"
"Ừ."
Trong lòng Tiểu Tề mừng cho Cố Yên, "Khi đó nói rồi, chị kết hôn sẽ cho chị của hồi môn, bọn em đã bàn bạc, chuẩn bị mua cho chị một cái ti vi."
Cố Yên nghe xong lập tức bật cười, "Các em còn nhớ chuyện này sao."
Khi trung tâm điều phối mới thành lập, họ không có nghiệp vụ gì, Cố Yên chạy đến mỏ than Thanh Sơn, kéo về một mối làm ăn, khi đó mọi người đều đùa là lúc Cố Yên lấy chồng sẽ cùng nhau kiếm tiền mua cho cô của hồi môn, Cố Yên cứ tưởng mọi người chỉ nói vậy thôi, không ngờ mấy thanh niên này lại nhớ trong lòng.
"Chị nói với mọi người, ý tốt của mọi người chị nhận, đồ điện gia dụng, gia cụ các thứ chị đều mua cả rồi, mua nữa là lãng phí, đến lúc đó mọi người đều đến làm người nhà mẹ đẻ cho chị, đến dự đám cưới là được rồi."
"Đến dự đám cưới là chắc chắn rồi!" Tiểu Tề không chút do dự nói, "Chị yên tâm, có bọn em ở đây, tuyệt đối sẽ không để anh rể dễ dàng rước được chị đi!"
Cố Yên bật cười, những lời này... cô tin!
Tiểu Tề đã lâu không gặp Cố Yên, cũng không vội đi ngay, cùng nhau ăn cơm trưa, nói chuyện về công ty, sau đó cùng nhau đến căn cứ.
Vài ngày nữa Thẩm Du Minh sẽ dẫn mẹ là Liên Xuân từ thủ đô về, giúp lo liệu đám cưới của Thẩm Du Thành.
Sau khi nhận được tin tức, Cố Yên mua chút trái cây các thứ đến nhà bà Giang, tiện thể lấy thêm chút đồ về.
Cố Yên quá quen thuộc nhà bà Giang rồi, vào sân không lớn tiếng chào hỏi, trực tiếp đi về phía phòng mình.
Sắp đến cửa, cô nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ nhà chính.
"Tuy rằng A Minh nói nó rất có năng lực, người cũng tốt, nhưng trong lòng ta vẫn không thoải mái, gia cảnh dù sao cũng kém quá nhiều. Cả nhà đều là nông dân, chỉ có một đứa em trai coi được, lại là bác sĩ quèn."
Một người khác nói, "Lại không phải con dâu bà, bà lo nhiều làm gì, đằng nào chúng nó cưới xong bà cũng về thủ đô, hiếm khi gặp nhau thôi."
"Bà xem trong này ai mà chẳng biết, chẳng qua là cảm thấy không môn đăng hộ đối." Người phụ nữ đó nói nhỏ, "Mẹ chồng ta càng già càng hồ đồ, tìm đối tượng cho cháu, mà không thèm chọn lựa gì hết. Diệp Hoa bây giờ chui vào ngõ cụt rồi, nghĩ đến năm đó, điều kiện của nhà họ Diệp cũng thuộc hàng nhất nhì đấy."
"Haizzz," Giọng người phụ nữ trả lời có vẻ không muốn tiếp lời, cô ta đổi chủ đề hỏi, "Diệp Hoa có đến không?"
"Ta mới không dám hỏi, tốt nhất là đừng đến, nhỡ đâu làm bà già nổi giận ra sao, hỷ sự thành tang sự thì xui xẻo!"
"Haizzz, nghe nói con gái bà ta đã mười bảy tuổi rồi."
"Hả! Lớn vậy rồi sao?" Người phụ nữ kia kinh ngạc thốt lên, "Nói vậy chẳng phải là bà ta còn chưa về nhà họ Tiền, đã có thai sao?"
"Nghe nói là vậy, trách sao bà già nhà bà tức giận đến thế."
...
Cố Yên đứng trong sân, nghe những lời họ bàn tán, trong lòng không chút gợn sóng, mặc kệ người khác phản đối hay bàn tán thế nào, việc cô và Thẩm Du Thành kết hôn đã là chuyện chắc chắn rồi.
Cố Yên quan tâm đến tâm lý của bà Giang hơn, ai biết được Diệp Hoa có xuất hiện không, nhỡ xuất hiện bà Giang lại tức giận thì...
Cố Yên quyết định, đi tìm bà Giang nói chuyện, nhưng rõ ràng bà Giang không có ở nhà.
"Nha đầu?" Giọng của bà Giang truyền đến từ phía sau Cố Yên, "Con đứng trong sân làm gì vậy?"
Cố Yên quay người lại, thấy bà Giang mặc chiếc áo gấm hoa vụn, tay cầm một cái đấu, từ ngoài sân đi vào.
Cố Yên đặt đồ đạc trong tay xuống dưới chiếc bàn nhỏ kê ở gốc cây óc chó, hỏi, "Bà, bà cầm cái đấu làm gì vậy?"
Gặp chuyện hỉ tinh thần phấn chấn, mặt bà lão hồng hào, "Hôm con cưới phải dùng nó đựng gạo, nhà mình không có, bà đi mượn nhà bà Huệ Hương."
Đang nói, hai người phụ nữ trung niên từ trong phòng đi ra, Cố Yên quay đầu nhìn, cả hai đều trang điểm ăn mặc chỉn chu, không giống người từ nông thôn ra.
Một người phụ nữ bảo dưỡng rất tốt, mặt tròn, cằm đôi, dáng người hơi tròn, vừa nhìn là biết có phúc tướng, Cố Yên nghĩ chắc chắn là mẹ của Thẩm Du Minh.
Quả nhiên, bà Giang vừa nhìn thấy liền giới thiệu với Cố Yên, "Diễm Diễm, đây là thím cả con."
"Chào thím cả, con mua trái cây ướp lạnh đến ạ."
"Thật là hiểu chuyện!" Thím cả Liên Xuân khen, đừng nhìn bà ta nói có vẻ thân mật, đáy mắt lại không có chút ý cười, "Ui chao, coi như được thấy rồi, thảo nào ai cũng khen tốt, ta nhìn mà trong lòng mừng lây."
Quá giả tạo, sau lưng thì chê bai, sỉ nhục mình, gặp mặt thì như người không có việc gì.
Cố Yên khẽ nhếch môi, người nói "không môn đăng hộ đối" chính là bà ta!
- Các bảo bối, lại thêm hai chương, ngày mai sẽ lại update nhé, yêu mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận