Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 220: Sẽ khóc hài tử có đường ăn (length: 8413)

Quân thúc vừa thấy Cố Yên như thế này, thầm nghĩ, may mà Cố Giang Hà là sinh viên đưa tỷ hắn về, tuy vẫn còn hơi ngây ngốc, nhưng rốt cuộc có dáng người, hắn chỉ vào thùng xe nói, "Này, lên xe đi."
"Cám ơn Quân thúc." Cố Giang Hà ném hành lý lên xe, rồi dìu Cố Yên lên theo.
Cố Yên vừa gặm mứt quả, vừa nằm trên hành lý vắt chéo chân, nhìn trời xanh thăm thẳm, thầm nghĩ, còn được đi "xe mui trần", vận may tốt thật!
Xe ngựa xóc nảy làm Cố Yên mơ màng buồn ngủ, nếu không vì trời quá lạnh, với lại trước mặt Quân thúc đang diễn cảnh hỏi cung quy mô lớn [thật hay không], Cố Yên có lẽ đã ngủ rồi.
Quân thúc ngoài lúc đầu cùng Cố Giang Hà hỏi han vài câu, thì toàn bộ chuyến đi đều hỏi về chuyện nhà Vương Hữu Lễ.
"Nghe nói họ mở tiệm cơm ở đó, có thật không?"
"Nghe nói nhà họ một ngày kiếm được một hai trăm tệ, có thật không?"
"Nghe nói nhà họ ở nhà có nhà vệ sinh bên trong phòng không hôi, có thật không?"
Lúc này, chỉ số thông minh của Cố Giang Hà đang online, hắn trả lời rất cẩn thận, đều là kiểu như "Tôi không rõ", "Ngài hỏi Hữu Lễ ấy", "Thật á, giỏi quá nhỉ", kiểu trả lời rất có kỹ năng.
Quân thúc không có được đáp án mình muốn, liền rất thất vọng, ngược lại bắt đầu hỏi chuyện của Cố Giang Hà.
Cố Giang Hà theo nguyên tắc khiêm tốn, cả đường đều nói "Tạm ổn", "Cũng được", "Lương đủ tiêu", "Cũng thế thôi".
Mười dặm, xe ngựa xóc nảy hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đến cửa thôn, Cố Yên và Cố Giang Hà không tiện ngồi trên xe nữa, vội xuống xách hành lý.
Giữa ban ngày, lại sắp Tết, trong thôn người không ít, Cố Giang Hà lại là sinh viên đầu tiên của thôn, vừa xuống xe liền bị người vây quanh.
Cố Giang Hà không quen hút thuốc, cái này thực khó xử, đàn ông hình như đều từ thuốc lá mà ra thì phải.
Cố Yên không quan tâm, tự ôm một bao hành lý, theo ký ức của Cố Diễm Diễm, nàng đi về phía ngõ thứ hai đầu thôn, nhà thứ hai chính là nhà Cố Diễm Diễm.
Trên đường đi, độ nghèo khó của thôn so với ký ức Cố Yên về thôn khi còn bé còn nghèo hơn, thôn này, nhà gạch đỏ rất ít, phần lớn là nhà đất.
Nhà Cố Diễm Diễm cũng là nhà đất, ngay cả cổng cũng bằng gạch gỗ xếp, hai cánh cửa gỗ không sơn cũng mục nát, đứng trước cửa, nàng do dự rất lâu, đến khi nghe tiếng nói chuyện ở sân nhà hàng xóm đối diện, nàng mới đẩy cửa bước vào.
Trong sân có hai cây cổ thụ nghiêng ngả, một cây là cây táo, cây còn lại cũng là cây táo.
Lá cây đều rụng hết, chỉ còn lại cành cây trụi lủi. Nhà là nhà đất, cửa sổ thì là thủy tinh, nhưng đều rất hẹp. Đồ vật lặt vặt có hai phòng nhỏ, một gian có cửa và cửa sổ bị hun đen, trên nóc có ống khói, nhìn là biết phòng bếp. Gian còn lại không có cả cửa, có thể thấy bên trong bày mấy thứ đồ gỗ cũ, sọt, ki hốt rác, những thứ đồ linh tinh rách nát.
Trong sân giăng một sợi dây thép, trên đó phơi mấy bộ quần áo giặt rồi, khăn mặt cũ, vải vụn.
Đây là nhà Cố Diễm Diễm, khắp nơi lộ vẻ tàn tạ, khắp nơi lộ vẻ nghèo khó.
Trong sân có hai bé gái đang chơi đùa, cổ đeo yếm, đầu buộc tóc hai chùm sừng dê, lớn thì khoảng tám chín tuổi, bé thì cỡ ba bốn tuổi, vừa thấy là biết chị trông em.
Thông qua ký ức của Cố Diễm Diễm, Cố Yên biết đây là hai con của anh cả Cố Giang Hải nhà Cố Diễm Diễm.
Chị lớn tên Cố Xuân Mai, em nhỏ tên Cố Xuân Liễu.
Bé gái lớn hơn Cố Xuân Mai thấy Cố Yên vào sân, gọi vọng vào trong nhà, "Nãi nãi, có khách."
Cố Yên cười với bé gái nói, "Không phải khách nha, Mai Tử, ta là cô Diễm Diễm."
Bé gái thấy Cố Yên vốn đang bình thường, nghe đến bốn chữ "Cô Diễm Diễm", mặt nhỏ liền lộ vẻ hoảng sợ.
Lúc này mẹ Cố Diễm Diễm trùm khăn trên đầu, cũng từ trong phòng bước ra, thấy Cố Yên đang ôm hành lý, bà đứng khựng lại ở cửa, nghi hoặc nói, "Diễm Diễm?"
"Dạ, mạ." Cố Yên gọi "Mạ" hơi không rõ.
Tóc mẹ Cố gần như bạc trắng, trông như đã gần bảy mươi, thật ra bà mới ngoài sáu mươi, mặc chiếc áo bông tà vạt vá vai, đeo tạp dề ở eo, điển hình là hình ảnh bà lão nông thôn những năm tám chín mươi trong ký ức của Cố Yên.
Mẹ Cố "Ôi da" một tiếng chạy tới, ôm Cố Yên nói, "Con ơi là con, sao gầy thế này?"
Cố Yên vốn còn không biết phải đối mặt với mẹ Cố thế nào, kết quả bị bà một câu "Sao gầy thế này" làm cho dở khóc dở cười.
Thật sự mà nói, vóc dáng cô hiện tại cũng không thể xem là gầy, nhưng so với Cố Diễm Diễm trước kia, thì chắc chắn là gầy đi nhiều.
Phải nói, ba mẹ Cố Diễm Diễm thật là ba mẹ tốt, Cố Diễm Diễm đã ra nông nỗi kia rồi, mà ba mẹ cô ấy cũng chẳng chê trách.
"Con cái con này, đi ra ngoài lâu thế mà không biết đường về, con có biết mẹ và ba con lo gần chết không hả!" Mẹ Cố vừa nói vừa khóc, còn vỗ Cố Yên mấy cái.
Ách. Cũng hơi đau đấy!
"Người đừng khóc mà." Cố Yên vội nói, "Con đây chẳng đã về rồi sao, mọi người ăn cơm chưa, con đói bụng rồi."
Thật ra Cố Yên không đói lắm, nhưng mẹ Cố cứ khóc, nên cô nói mình đói, để cho bà bận rộn chút.
"Để mẹ xuống mì cho con."
Cố Yên vội nói, "Giang Hà cũng về, ở sau đó, xuống nhiều nhiều chút."
"Giang Hà cũng về hả?" Mẹ Cố rõ ràng càng mừng hơn, vội lau nước mắt, đẩy Cố Xuân Mai nói, "Mai Tử, nhanh đi gọi ông về, bảo là cô hai và cậu hai về rồi." Nói xong lại giải thích với Cố Yên, "Ba con qua nhà bác ba rồi, mai em Tiểu Phượng gả chồng."
"Không cần gọi Mai Tử, ông nội đi mau về." Cố Yên nắm lấy Cố Xuân Mai, "Cô hai lấy kẹo cho con nhé."
Cố Yên nói xong liền để túi hành lý xuống đất, ngồi xuống mở túi kẹo Hoàng Thu Oánh đưa.
Cố Xuân Mai lớn hơn một chút, còn kìm nén được, Cố Xuân Liễu thì không nhịn được, bỏ đồ chơi trong tay xuống, hớt hải chạy đến, ngồi xổm bên cạnh Cố Yên.
Đừng thấy nhà Cố nghèo, quần áo của các con đều cũ, nhưng lại rất sạch sẽ, tuy không trắng trẻo như con nhà thành phố, nhưng mặt con trẻ cũng sạch sẽ tinh tươm, mắt đen trắng rõ ràng, rất đáng yêu.
"Cầm này," Cố Yên trước lấy một nắm lớn cho Cố Xuân Mai, "Một ngày nhiều nhất ăn hai cái, coi chừng ăn nhiều lại sinh giun."
Cố Xuân Mai thấy Cố Yên lấy cho mình nhiều kẹo sữa như thế, kẹo đặt cả vào tay mình, mắt vẫn mở to không tin.
"Con cũng muốn!" Cố Xuân Liễu khóc ré lên.
Mẹ Cố từ trong bếp gọi ra, "Diễm Diễm, đừng có chọc con nít!"
Mẹ Cố vẫn còn cho rằng Cố Diễm Diễm vẫn là Cố Diễm Diễm kia.
"Con không có chọc!" Cố Yên vội đưa một cục kẹo nhét vào miệng Cố Xuân Liễu, cô bé liền không khóc nữa.
Thấy chưa, điển hình kiểu trẻ con khóc thì có kẹo ăn!
Trong những đồ Cố Yên mang theo, đồ thích hợp cho con trẻ ăn cũng chỉ có kẹo bánh, nhưng những kẹo bánh này đối với Cố Xuân Mai và Cố Xuân Liễu cũng đã là đủ rồi, rất nhiều năm sau, khi nhớ lại đồ ăn ngon khi còn bé, thứ đầu tiên mà các bé nghĩ đến là kẹo bánh cô hai mang từ thành phố về.
Đến khi Cố Giang Hà thoát thân về đến nhà thì mẹ Cố đã làm xong mì rồi, mỗi người một bát tô lớn, bên trên còn có hai quả trứng gà luộc lòng đào.
Mẹ Cố thấy Cố Giang Hà đương nhiên là càng vui hơn, dù gì cũng là con trai mà, lại còn là con trai có tiền đồ như vậy nữa! Mẹ Cố vừa khóc vừa cười nhìn Cố Giang Hà, cầm tay hắn không nỡ buông, nhìn thế nào cũng không đủ.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận