Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 41: Quản lý không là như ngươi nghĩ (length: 8189)

"Ngươi phải trước tiên nghĩ thông suốt điều này đã." Cố Yên chân thành nói, "Quản lý không phải như ngươi nghĩ, quản lý chỉ là quản lý, đại ông chủ vẫn là đại ông chủ, đây là hai chuyện khác nhau. Mục đích của chúng ta là tìm cách kiếm tiền, là đi trước trong ngành, để cho những người làm cùng chúng ta có cơm ăn, chứ không phải tranh giành quyền lợi. Nếu như ngươi cứ chấp nhất vào vấn đề 'ai quyết định' hoặc muốn đè đầu người khác, vậy chúng ta không cần hợp tác."
Vẻ mặt Tiểu Tề trở nên nghiêm trọng, bất giác hắn ngồi thẳng lên.
Phản ứng của Tiểu Tề, Cố Yên đều nhìn thấy. Nếu ngươi tôn trọng một người, cơ thể sẽ tự giác làm ra phản ứng tương ứng. Nói cách khác, lời cô nói, Tiểu Tề đã nghe lọt.
Thực ra Cố Yên chưa nhìn kỹ, nếu quan sát kỹ hơn, cô sẽ thấy tay Tề Thiên cũng đang nắm chặt thành đấm.
Tề Thiên trong lòng rất chấn động, từ năm mười sáu tuổi đến nay, chưa từng có ai dạy dỗ hắn đạo lý làm người, làm việc. Có được hôm nay, hoàn toàn dựa vào một bầu nhiệt huyết xông pha. Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó tả, với người phụ nữ mập này, hắn dường như có một loại tình cảm đặc biệt, như thể cô là chỗ dựa của hắn vậy.
Tề Thiên giật mình trước ý nghĩ của chính mình, mặt dần dần tái đi.
Ánh nắng bắt đầu đậm hơn, chỗ râm mát của họ cũng dần thu hẹp lại, Tề Thiên im lặng, Cố Yên cũng chờ, cô không vội.
Một lúc lâu sau, Tề Thiên mới nói: "Cứ làm theo ý của cô đi, bước đầu tiên sẽ làm gì?"
Tiểu Tề nghĩ thông suốt, Cố Yên không quá ngạc nhiên, cô rất tin vào con mắt nhìn người của mình.
Tiếp theo, việc trao đổi sẽ dễ dàng hơn.
Tiểu Tề lấy giấy bút ra, nghiêm túc trao đổi với Cố Yên.
Về thông báo, tiền lương đãi ngộ của nhân viên, chế độ kinh doanh, phương thức kinh doanh.
Cố Yên nói từ việc lớn đến việc nhỏ, Tiểu Tề nghe chăm chú, ghi cũng rất nghiêm túc. Có lần Cố Yên liếc nhìn vào sổ ghi chép của Tiểu Tề, mới phát hiện chữ của hắn viết đẹp tuyệt, một nét sổ một nét ngang như nước chảy mây trôi, không hề có chút non nớt nào.
Cố Yên thật bất ngờ, trước kia Tiểu Tề để tóc dài, ngoài cảm thấy hắn cao ráo ra, cô chỉ cho rằng hắn là một tên lưu manh xuất sắc thôi, quả nhiên, không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài được.
Hôm đó, Cố Yên đến tận khuya mới về.
Họ đã định tên cho công ty dịch vụ lao động, một cái tên rất bình thường: Trung tâm dịch vụ lao động Tề Nam Thành An.
Hiệu suất làm việc của Tiểu Tề rất cao, Cố Yên nói tốt nhất là nên thuê một căn phòng ở gần cây hòe lớn, vì chỗ này chính là căn cứ của chợ việc làm, thuận tiện cho cả họ lẫn người đến thuê.
Căn phòng ở ngay phía sau cây hòe lớn, một căn nhà có sân đầy đủ, chủ nhà muốn 70 đồng tiền thuê, Cố Yên dùng ba tấc lưỡi không biết mệt, vạch ra nhiều chỗ hư hỏng, bớt được 10 đồng. Tiền thuê nhà mỗi tháng là 60 đồng, Tiểu Tề trả 3 tháng. Được chủ nhà đồng ý, họ tính mở một cửa ra ở phía cây hòe, như vậy sẽ tương đương với một cửa hàng mặt tiền.
Căn phòng đó vừa hay là một gian phòng ở, A Thanh và những người khác vừa về, Tiểu Tề bảo bọn họ dọn dẹp ngay, Cố Yên cũng không tính mua đồ dùng văn phòng, nhà chủ cho mượn hai chiếc bàn cũ, có thể tạm dùng.
Chủ yếu là Tiểu Tề chỉ có thể lấy ra 500 đồng, thêm 100 đồng của Cố Yên, tổng cộng chỉ có 600 đồng, phải tiết kiệm hết mức có thể.
Cố Yên và Tiểu Tề phân công rất rõ ràng, cô lo đối nội, Tiểu Tề lo đối ngoại, đợi chỗ làm việc chuẩn bị xong, mọi việc sẽ bắt đầu.
Cố Yên về đến nhà, ăn vội bữa cơm, liền bắt đầu chỉnh lý những việc đã thống nhất với Tiểu Tề hôm nay.
Làm một mạch đến hơn 11 giờ.
Nửa đêm, Giang lão nhân ở ngoài gọi: "Sao con lại thức khuya thế, tiền điện sắp quá mức rồi, trước 11 giờ là phải tắt đèn rồi."
Cố Yên, ta chẳng phải đã nộp tiền điện rồi sao? Câu nói này cô không nói ra, tính toán với một bà lão làm gì.
"Con biết rồi bà ơi," Cố Yên hô trong phòng, "Con sắp ngủ rồi."
"Em trai con hôm nay đến tìm, nói là người đồng hương của con ngày mai xuất viện, bảo con có thời gian thì qua đó một chuyến."
Vương Hữu Lễ ngày mai phải xuất viện sao?
Cố Yên nói lớn: "Con biết rồi, Giang nãi nãi, cảm ơn người."
Bà lão lẩm bẩm ngoài cửa: "Cũng không biết cả ngày bận cái gì, chẳng phải là đi làm thuê thôi sao, lần này không phải đánh nhau chứ?"
Không bao lâu sau, đèn trong phòng của Giang nãi nãi đã tắt.
Cố Yên chỉnh lại những thứ đã viết, ngáp một cái, cũng tắt đèn lên giường, cô vốn còn định mấy ngày nay không đi chạy bộ, sáng mai dậy đi chạy, xem ra không đi được rồi.
Chỉ là, Vương Hữu Lễ mới phẫu thuật có mấy ngày đã về sao? Như thế có ổn không?
Hôm sau, Cố Yên dậy rất sớm, làm xong điểm tâm rồi mang đến bệnh viện. Nói thật, hôm nay cô rất bận, nhưng nếu Vương Hữu Lễ muốn đi, chắc chắn sẽ chậm trễ.
Mang theo đồ ăn sáng chạy bộ đến bệnh viện, vì còn sớm nên bệnh viện rất yên tĩnh, Cố Yên đến thẳng phòng bệnh của Vương Hữu Lễ, Vương Đại Hải còn nằm đất ngáy o o, Vương Hữu Lễ đã dậy, đang chậm rãi đi lại ở cửa phòng, bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người hắn trông vừa to vừa rộng, eo cũng không thẳng lên được, tình trạng này chịu nổi đường dài đi lại sao?
Thấy Cố Yên đến, Vương Hữu Lễ vui vẻ chào hỏi: "Diễm Diễm tỷ, chị đến sớm vậy?"
Khuôn mặt hắn vì bệnh mà tối sầm, càng làm cho hàm răng trông trắng hơn.
Cố Yên thấy sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, cười nói: "Trông tinh thần hơn rồi."
"Ừ, đừng thấy vừa mới phẫu thuật xong, nhưng người tôi giờ thoải mái hơn lúc chưa làm."
"Lấy hết bệnh ra thì khỏi cũng nhanh, sao lại xuất viện sớm thế, liệu có sao không?"
"Hôm qua tôi hỏi bác sĩ Thẩm rồi, ông ấy bảo không có vấn đề gì, bảo tôi một tháng nữa đến tái khám."
"Về bằng tàu hỏa à?"
"Cha tôi mua cho tôi giường nằm, một đêm là tới nơi."
Vương Hữu Lễ không nói, Cố Yên cũng biết, sau khi xuống tàu còn phải đổi hai chặng xe nữa mới về đến nhà.
Cố Yên không nhịn được nói: "Phải mua đầy đủ thuốc men nhé, đừng về nhà rồi lại không mua được."
"Ấy, Diễm Diễm tỷ, mấy ngày nay cảm ơn chị."
"Sao cứ cảm ơn mãi vậy, có cần khách sáo thế đâu?"
Vương Hữu Lễ cười ha hả.
"Mua vé xe tối nay à?"
"Đúng vậy."
"Mấy giờ?"
"7:30, thời gian vừa đẹp."
"Được, lúc đó tôi đi tiễn hai người."
"Không cần đâu, chị bận cứ lo việc của chị đi, muốn gửi đồ gì về không, tôi mang về giúp cho."
Cố Yên lấy đâu ra tiền, số dư một trăm đồng kiếm được từ chỗ Lâm Thiên Bảo còn phải nộp vào trung tâm dịch vụ lao động, sắp tới cô phải ăn đất mất thôi!
"Đi đường thì rắc rối lắm, để mai tôi với Giang Hà về thì mang về vậy, đi thôi, ăn cơm nhanh nào."
Họ về không lâu sau thì Vương Đại Hải cũng tỉnh, nói hết lời cảm ơn, không bao lâu thì Cố Giang Hà cũng đến.
Cố Yên gọi hắn ra ngoài hỏi: "Hữu Lễ mới phẫu thuật, mấy ngày đã xuất viện liệu có ổn không?"
Cố Giang Hà nói: "Chắc là ở lại vài ngày thì tốt hơn, nhưng tốn nhiều tiền quá, bác Đại Hải lần này mang hơn 2000 đồng đến cũng hết sạch, số tiền đó cơ bản đều là đi vay, thật sự là không trụ nổi."
Bảo bối ơi, mỗi ngày khoảng mười hai giờ khuya đổi mới, mỗi ngày hai đến ba chương, mong mọi người bỏ phiếu cho nha, a a đát (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận