Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 112: Nếu là Diễm Diễm tỷ tìm không ra đối tượng, ta cưới nàng! (length: 7905)

Cố Giang Hà không do dự nói, "Không quản nàng, cũng không quản được, cái móng giò này ngon quá, ta lại ăn một miếng nữa."
Khi Cố Giang Hà xem tin nhắn của cha mình, hắn đã nghĩ xong nên trả lời thế nào.
Lần trước vì chuyện nhà giới thiệu đối tượng cho chị hắn, bọn họ đã cãi nhau một trận lớn, mối quan hệ khó khăn lắm mới hòa hoãn, hắn không muốn vì chuyện này mà lại cãi nhau giận dỗi. Chị hắn bây giờ rất có chủ kiến, cũng không nghe ai khác, hắn việc gì phải chọc giận chị không vui, cứ để chị tùy ý thôi.
Một câu "Không quản nàng" của Cố Giang Hà hoàn toàn chặn hết lời Vương Hữu Lễ định nói sau đó.
Vương Hữu Lễ. Cuối cùng vẫn không nói ra những lời trong lòng, hắn muốn nói với Cố Giang Hà, nếu Diễm Diễm tỷ không tìm được đối tượng, hắn nguyện ý cưới chị!
Vương Hữu Lễ mang quần áo về cho Cố Yên, Cố Yên nhìn thấy, áo bông, giày vải đều không được đẹp lắm, hơn nữa còn bị mập, nàng phải mang về cho Vương Á Cầm sửa lại mới mặc được.
Nhưng sờ vào liền biết toàn bộ đều dùng bông mới, hiện giờ điều kiện ở nông thôn không tốt lắm, ít khi nào dám dùng bông mới, có thể thấy người nhà họ Cố rất thương Cố Diễm Diễm, nếu không đã không làm cho chị áo bông dày như vậy.
Vương Hữu Lễ nói áo bông mẹ hắn làm thì mỏng hơn, cũng được, bây giờ thời tiết cũng không quá lạnh, mấy bộ đồ này đều chưa mặc tới, Vương Hữu Lễ hoàn toàn không cần đưa qua làm gì, hắn mang tới rồi, Cố Yên còn phải mang trả.
Việc xây dựng cơ sở lại kéo dài thêm mười ngày, nhà đã xong phần mái, nhà ăn, nhà vệ sinh, lều trại đều đã lợp kín, phần xây dựng cơ bản coi như đã hoàn thành.
Ông trời cũng khá thương tình, cơ sở của họ xây dựng xong xuôi thì trời cũng bắt đầu mưa.
Mặc dù nhà ở chưa thể vào ở được, nhưng lều có mái che, có thể tránh mưa, còn chưa kịp mưa, họ đã đem tất cả lều bạt xuống dưới mái lều, như vậy đến khi mưa cũng không cần lo lắng.
Với Cố Yên mà nói, điều làm nàng kích động nhất không phải là cơ sở đã xây xong, mà là cơ sở của họ bây giờ đã có điện!
Hai ngày trước Trâu Sĩ Hồng từ thành phố Bạch Tháp trở về một chuyến, tại trấn mở hai bàn tiệc để giải quyết riêng vấn đề dùng điện, cơm nước xong xuôi chưa đầy ba ngày, điện đã được kéo tới.
Bên trong cơ sở cũng dựng cột điện, Cố Yên thuê người lát đường dây dưới mặt đất, lắp mười chiếc đèn đường, trời vừa tối đèn đường đã sáng, cuối cùng không còn phải sợ bóng tối nữa.
Buổi tối, đi trên con đường lớn rộng sáu mét, hai bên ánh đèn sáng trưng, nhìn khu vực dùng tường bao chia ô tề chỉnh, hít thở không khí trong lành, lòng Cố Yên tràn đầy cảm giác thành tựu!
Từ không đến có, đây là một quá trình gian nan, sự khổ cực trong đó nếu chưa trải qua e là khó thể thấu hiểu.
Nếu như không phải chỗ này cách nội thành quá xa, Cố Yên đã nghĩ dọn tới đây ở rồi.
Hiện tại công việc còn lại của cơ sở là lắp đặt cửa phòng, cửa sổ, cùng với đồ đạc làm việc, vấn đề bố trí nhân viên.
Cửa phòng, cửa sổ, giường ký túc xá, tủ, bàn, ghế, ghế sofa tiếp khách trong văn phòng, bàn làm việc, tủ hồ sơ... đừng thấy có vẻ ít đồ mà nhiều việc, nhưng không làm khó được Cố Yên. Cố Yên mời những người thợ mộc từng làm cho mình tới, mua mấy chục mét khối gỗ, sơn,...vẽ bản thiết kế, rồi thuê họ làm tại chỗ.
Đội thợ mộc mang cưa máy đến, ăn ở ngay tại công trường, bốn năm người, có lẽ một hai chục ngày là làm xong được, trước khi mùa đông tới, nhà cũng có thể đủ khô, đến lúc đó có thể dọn qua được rồi. Có lẽ hai ba chục ngày là làm xong, đến lúc đó nhà ở cũng sẽ phơi nắng vừa đủ.
Còn về vấn đề bố trí nhân viên, phải đợi Trâu Sĩ Hồng đi công tác về, gọi thêm Tiểu Tề cùng nhau bàn bạc mới quyết định được, mình nàng không quyết được.
Đáng nói là, Trâu Sĩ Hồng rất giỏi, khoảng thời gian xây dựng cơ sở này, hắn đã chốt được mấy đơn hàng lớn, hơn nữa còn có thu hoạch tốt ở thành phố Bạch Tháp. Hắn hợp tác với nhân viên bán hàng của xưởng thiết bị, lần lượt giải quyết ba nhà máy, mỗi nhà máy mỗi tháng cần lượng hàng khoảng chừng hai mươi tấn, thậm chí nhiều hơn, đều thanh toán theo giá một trăm năm mươi đồng một tấn, hàng có sẵn không nợ.
Như vậy thì áp lực tài chính của cơ sở sẽ đỡ hơn một chút, nếu chỉ dựa vào số vốn một vạn đồng mà họ góp vào ban đầu thì căn bản không thể trụ nổi tới bây giờ.
Nhưng cho đến nay, cơ sở vẫn còn thiếu hơn một vạn đồng không bù được, tiền lương thuê công nhân đã trả được hai phần ba, phần ba chưa trả đều là của những người thường xuyên làm việc tại trung tâm điều phối của họ, nể mặt Tiểu Tề có thể kéo dài được một chút.
Tiền cát, xi măng, gạch xây cơ sở đã trả một phần, vẫn còn nợ hơn sáu ngàn, Tiểu Tề lấy tiền riêng ra trước trả một ngàn, phía chủ nợ cũng đồng ý cho khất một thời gian.
Hà Tiểu Xuyên thì không đưa một xu tiền phí vận chuyển nào, lần nào tới cũng uy hiếp Cố Yên, nói không trả tiền thì không chở hàng, nhưng lần nào hắn cũng phải làm.
Haiz, làm chủ cũng không dễ a, hàng bán không được thì lo, bán được mà không thu được tiền còn khổ hơn, đối phương không trả tiền, bạn vẫn phải hợp tác, nợ tiền thì vẫn là tiền thôi!
Chấy nhiều thì không cắn, nợ nhiều thì không lo, tâm thái của Cố Yên từ "sốt ruột" dần chuyển thành "cũng đành vậy thôi", đợi bán được hàng rồi từ từ trả vậy, sốt ruột cũng có được gì đâu.
Cơ sở xây dựng gần xong rồi, thời tiết lại không tốt, thợ mộc làm đồ đạc trong cơ sở cũng không cần ai trông, tối họ đều ở lại cơ sở, cũng không lo lắng vấn đề an ninh.
Hơn nữa một ngàn tấn thép phế liệu từ nhà máy thép Tề Nam đã chở tới hết, việc nhập, xuất không phải là vấn đề gì lớn, Cố Yên giao cơ sở lại cho Triệu đại ca và Triệu đại tẩu, rồi về thành phố.
Mưa thu không lớn, lất phất.
Từ cơ sở của họ đến đường nhựa ít nhất cũng có ba cây số đường đất.
Mặt đường hơi ẩm ướt, đất bùn dính vào là thành bùn, xe đạp vừa chạy, bùn sẽ bay lên từ phía sau, sơ ý là dính lên quần áo đầy vết bùn, rất đáng ghét!
Cố Yên không dám đạp nhanh, sợ bùn bắn lên lưng đầy vết, mất mặt thì không sợ, chủ yếu là những vết bùn đó giặt sao cho sạch được, vẫn sẽ để lại dấu, thật là bực bội.
Cố Yên vừa vất vả đạp xe vừa nghĩ, nếu không phải tài chính của họ quá thiếu, nhất định phải làm đường trước mới được.
Muốn giàu phải xây đường trước, câu này không sai chút nào!
Cố Yên khoảng hơn chín giờ sáng ra khỏi cơ sở, gần mười một giờ mới về đến nhà. Nàng về đến nơi, bà Giang hiếm khi không có nhà, cổng lớn còn khóa, may Cố Yên có chìa khóa, mở cửa đi vào để xe cho gọn, nhanh chóng trở về phòng.
Cố Yên không có áo mưa, nàng nghĩ mưa không lớn, chỉ khoác tạm miếng vải nilon lên vai, đội chiếc mũ Vương Á Cầm đan cho rồi về, không ngờ đạp một đoạn đường, đầu với người đều ướt hết, lạnh run.
Nàng nhanh chóng đun nước gội đầu tắm rửa, thời tiết ẩm ướt, than không dễ đốt, nàng đi phòng bếp của bà Giang định lấy chút củi ra, vào đến mới thấy xoong nồi trong bếp của bà chất đầy trong chậu chưa rửa, đều có mùi nước rửa chén, xem ra đã có hai ba ngày rồi.
Nhìn tình hình trước mắt, Cố Yên không thể không ngừng lại.
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận