Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 201: Vương Hữu Lễ đối ngươi có ý tứ (length: 7894)

"Ngài đưa cho Thẩm Du Thành ăn đi." Những đồ này Cố Yên sao có ý muốn lấy của lão bà đâu?
"Hắn không ăn cái này," Giang nãi nãi đánh giá Cố Yên, "Áo khoác bông này mới mua."
"Đúng ạ, đẹp không?" Cố Yên kéo kéo quần áo.
"Đẹp, bây giờ cũng thịnh hành cái này," Giang nãi nãi nheo mắt nhìn tai nàng nói, "Khuyên tai cũng đẹp, chỉ là con còn trẻ quá, đeo trân châu hơi cổ lỗ, ta nhớ hồi trẻ còn cất mấy đôi nụ hoa tuyết, ta không đeo, lát nữa tìm đưa cho con."
Xem đi, người với người thật khác nhau, mẹ Vương Hữu Lễ thì châm chọc khiêu khích quần áo Cố Yên, còn lão thái thái đây không những thấy đẹp mà còn góp ý cho nàng.
"Cái này không được," Cố Yên vội vàng nói, "Thật ra bình thường con cũng không đeo mấy thứ này, đôi này là Giang Hà hôm nay đưa qua cho con, nên con đeo thử."
"Tuổi trẻ cứ trang điểm thêm tí nữa là tốt, ta lại có mỗi mình con gái thôi, ta giữ đồ này làm gì, toàn bạc thôi, không đáng bao nhiêu."
Cố Yên muốn nói "Không có cháu gái thì ngài có thể cho cháu dâu đeo mà", nhưng trong lòng nàng có quỷ, ngại sao nói được mấy lời này.
"À phải, nước trong bình nóng rồi đấy, có thể uống."
"Cám ơn ngài giúp con nhóm lò nha, ngài uống không, con rót cho ngài một ly."
"Không uống, ta vừa đi thì đến đầu xuân năm sau mới về, chăn nệm của ta ở trên giường A Thành sẽ phơi cho, chỉ có điều cái sân phải quét dọn thường xuyên tí, ống nước cũng phải để ý chút, đừng cho nó đông."
"Dạ được, ngài yên tâm đi, không thì con cứ trữ nước đủ dùng rồi đóng vòi lại. Sân ngài cũng cứ yên tâm, con chắc chắn quét sạch, đúng rồi, không phải ngài không muốn đi thủ đô sao, sao lại đi?"
Lão thái thái thở dài, "Trước kia ta còn lo cho A Thành được, giờ tuổi cao rồi, chỗ này đau chỗ kia nhức, mùa đông lại lười động, ngược lại còn để A Thành lo cho ta, ta còn con trai mà, sao có thể cứ giày vò cháu trai? Ta ra đấy trốn đông thôi, sang năm ấm áp lại về, tay chân cũng hoạt bát hơn."
"Dạ được, vậy con chúc tết ngài trước nhé," Cố Yên nói đùa, "À phải, tiền nhà con đưa trước cho ngài nhé."
Lão thái thái khoát tay, "Tiền nhà sang năm hãy nói, dạo này con trông sân hộ ta là được."
"Vậy cũng không được thiếu tiền nhà ạ."
Lão thái thái đứng dậy, "Sao con còn càu nhàu hơn cả ta vậy, con lo ăn cơm rồi nghỉ ngơi chút đi."
Lão thái thái còn chưa đi được mấy bước thì ngoài sân có tiếng Vương Á Cầm nói, "Diễm Diễm?"
"Có đây." Cố Yên đáp lại.
"Các con cứ trò chuyện đi, ta đi trước." Cố Yên sợ tuyết trơn nên tiễn lão thái thái mấy bước, tiện đường đón Vương Á Cầm vào.
Vương Á Cầm lấy từ trong túi ra hộp cơm, đưa cho Cố Yên, "Vương Hữu Lễ nấu sủi cảo cho con, nấu xong cô mang qua ngay, mau ăn lúc còn nóng."
Cố Yên ngẩn người một chút, lập tức cười khổ, "Hắn còn nấu sủi cảo cho tôi sao?"
Vương Á Cầm kéo ghế tới, ngồi bên lò, vừa hơ tay vừa nói, "Con có biết không, mùa này rau hẹ đặc biệt khó mua, lại còn đắt nữa, hai cân rau hẹ kia là mấy hôm trước Vương Hữu Lễ mua đấy. Lúc đó có mấy khách quen đến nói muốn ăn sủi cảo tam tiên, Vương Hữu Lễ đều bảo không có. Người khác không biết thôi chứ cô biết, nó là để dành cho con đấy, tại vì cô nghe lén được nó lẩm bẩm là để lại cho con."
Cố Yên nhìn sủi cảo, chỉ thấy trong ngực khó chịu, nàng để hộp sủi cảo cạnh lò, một lúc nữa ăn cũng không sợ nguội.
"Tôi với Vương Hữu Lễ không có ý kiến, cũng không mâu thuẫn, chỉ là đơn thuần không hợp làm ăn thôi. Chị Vương, cái quán này coi như tạm đóng cửa thôi, sang năm hết tết thì lại mở, khi đấy chị lại qua làm nha."
"Cô thì không sao," Vương Á Cầm thở dài, "Con không hiểu ý cô rồi, ý cô là Vương Hữu Lễ có ý với con, cô thấy nó người cũng được, lại là đồng hương, con có thể xem xét nó xem sao."
Cố Yên cong khóe môi, nghiêm túc nói, "Chị Vương, chị hiểu nhầm rồi."
Chuyện này vốn dĩ không thể nào xảy ra, bởi vì Vương Á Cầm căn bản không biết Vương Hữu Lễ ghét Cố Diễm Diễm ngày xưa đến mức nào.
Vương Á Cầm chưa từng thấy những hành vi hèn hạ vô sỉ của Cố Diễm Diễm ngày trước nên luôn nghĩ Cố Yên tốt đẹp.
"Cô bốn mươi rồi, chuyện này còn nhìn nhầm được sao?"
Cố Yên nói, "Chị hiểu nhầm thật rồi đấy, Vương Hữu Lễ là người trọng tình cảm, ai tốt với hắn một chút là hắn biết ơn lắm. Nhà hắn vì chữa bệnh cho hắn mà nợ hơn 2000 đồng, nếu không mở quán sủi cảo này thì e là nhà hắn giờ cũng đang nước sôi lửa bỏng rồi, nên hắn mới luôn nghe theo con."
"Nghe con thì đúng rồi, Diễm Diễm à," Vương Á Cầm cau mày nói, "Quán sủi cảo không phải không đóng được sao?"
Cố Yên gật đầu, quả quyết nói, "Không phải không đóng được. Dì Đại Hải hôm nay đã nói thẳng với con, còn bảo quán sủi cảo là do Vương Hữu Lễ làm, con không làm gì cả, trước kia chú Đại Hải cũng đã nói một lần rồi, chỉ là bị Vương Hữu Lễ dẹp đi thôi. Quán sủi cảo cho dù hôm nay không tan, sớm muộn gì cũng bị cha mẹ hắn làm cho nát bét, chi bằng bây giờ giải tán luôn còn hơn để đến lúc đó xé đầu rách trán."
Vương Á Cầm thở dài, lấy ra một tờ giấy trong túi, đưa cho Cố Yên, "Con xem cái này đi."
"Đây là cái gì?" Cố Yên vừa nói vừa mở giấy ra, vừa nhìn liền vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì tờ giấy này lại là công thức trộn nhân sủi cảo!
Cố Yên không xem kỹ, chỉ lướt qua hai lần rồi gấp lại.
"Vương Hữu Lễ đưa?"
Vương Á Cầm gật đầu, "Vương Hữu Lễ bảo cô giao cho con cái này, nó nói quán sủi cảo không cần đóng cửa, nó rút lui, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không mở quán sủi cảo ở nơi khác."
Cố Yên sắc mặt nghiêm trọng, giơ tay ném thẳng tờ giấy vào trong lò, tờ giấy bị ngọn lửa nuốt chửng, rất nhanh liền hóa thành tro tàn, một mùi khét lẹt bay trong không khí.
Vương Á Cầm suýt nữa thét lên, "Sao con lại đốt nó?"
Cố Yên kiên quyết nói, "Con chắc chắn sẽ không mở quán sủi cảo nữa, cho dù mở cũng sẽ không dùng công thức của Vương Hữu Lễ."
Vương Á Cầm thật không hiểu, "Diễm Diễm, sao con cố chấp thế?"
"Đây không phải cố chấp, đây là nguyên tắc, con không thể nào bá đạo đến độ đến bát cơm của người khác cũng muốn tranh, hơn nữa, đầu bếp trên đời đâu phải ai cũng họ Vương!" Cố Yên không có cảm xúc tiêu cực gì với Vương Hữu Lễ cả, nhưng với cha mẹ hắn thì nàng không cách nào tha thứ được dù là một chút gặp gỡ.
Vương Á Cầm vừa tức giận lại bất lực, "Bó tay với mấy người luôn đấy, toàn là một lũ cậy tài khinh người, coi tiền tài như cặn bã!"
Cố Yên đã quyết định rồi thì mặc ai nói cũng không thay đổi.
Nàng đứng dậy pha cho Vương Á Cầm một cốc nước mật ong, còn mình thì cầm đũa gắp sủi cảo.
Vừa mở nắp, Vương Á Cầm ngửi mùi thơm không nhịn được nói, "Cho cô ăn hai cái đi, bây giờ không ăn, về sau chắc không kịp ăn sủi cảo ngon như vậy."
Mẹ Vương Hữu Lễ cũng thật là, lắm mồm lão bà tử, không thể vì con trai mình suy nghĩ một chút sao?
Vương Á Cầm ăn hai cái sủi cảo, nói chuyện với Cố Yên một hồi rồi về, Cố Yên muốn tiễn, Vương Á Cầm không cho bảo mình tự về được.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận