Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 261: Chính thức khai trương bánh bao cửa hàng (length: 7696)

Cái này mới là bản chất con người a, quan hệ thân thiết đến đâu, một khi dính đến tiền bạc, liền sẽ phát sinh chuyện phiền phức.
Việc làm ăn còn chưa bắt đầu đâu, đã có quá nhiều rắc rối, sau này chờ cửa hàng mở, kiếm tiền, không chừng sẽ còn ra sao nữa.
Bất quá nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Cố Giang Hải, Cố Yên cũng khó lòng tức giận, nàng ôn tồn nói: "Cha, người một nhà không cần so đo, giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên, tiền mở tiệm con không vội, anh chị khi nào có thì trả lại con cũng được."
Cố phụ gật đầu, như vậy mới giống lời một đứa con trong gia đình hòa thuận nên nói, ông nhìn quanh rồi nói: "Diễm Diễm, tiếp theo cần làm gì nữa?"
"Phải đi mua bột mì, mua than, lấy chút vải để chị dâu may ít lồng hấp, rồi giặt giũ, quét dọn cho sạch sẽ. Ở cửa hàng con có một sư phụ biết cách làm bánh bao ngon, hôm nay chúng ta chuẩn bị đủ nguyên liệu, ngày mai mời sư phụ đến sớm một chút, để ông ấy chỉ dẫn, chúng ta sẽ khai trương nhanh thôi."
Cố phụ nói: "Giang Hải, Lan Tử, nghe rõ chưa, nghe theo lời em gái con, nó bảo làm gì thì làm cái đó."
Cố Giang Hải lần này biết nghe lời, vội vàng dạ ran.
Cố Yên vì muốn mau chóng mở cửa hàng bánh bao nên cũng rất bận rộn, kế tiếp nàng dẫn Cố Giang Hải đến nhà máy bột mì mua bột, mua than, thử dùng máy nhào bột để nhào bột, lại nhờ Chúc sư phụ đến giúp hướng dẫn từng công đoạn, thời gian cứ thế trôi đi, lá cây bên ngoài cũng đã chuyển từ màu xanh non sang xanh nhạt.
Bánh bao tự làm ở nhà khác với bánh bao để bán, dùng máy nhào bột thì cho bao nhiêu bột, bao nhiêu nước, bao nhiêu men, làm sao để hấp bánh bao có vỏ trắng, một nắm bột lớn bao nhiêu là vừa. Tất cả đều phải thử nghiệm nhiều lần, cẩn thận tỉ mỉ mới được.
Có mua có bán câu nói tuy không sai, nhưng để việc buôn bán phát đạt, quả thực không đơn giản chút nào.
Khoảng bốn năm ngày sau, mẻ bánh bao đầu tiên mới ra lò, ngày bánh bao ra lò, Cố Yên có mặt ở đó, khi nắp lồng hấp được mở ra, hương thơm lúa mạch nồng nàn xộc vào mũi, một đám bánh bao, trắng trắng mũm mĩm nằm bên trong, trông cực kỳ ngon mắt.
"Diễm Diễm, con ăn thử một cái trước đi." Mạnh Lan cầm cái kẹp gắp cho Cố Yên một chiếc.
Cố Yên không khách sáo nhận lấy, nóng bỏng tay!
Nàng bẻ đôi chiếc bánh bao đưa cho Cố phụ, "Cha, nếm thử ạ."
"Bánh bao có gì ngon chứ." Cố phụ tuy nói vậy, khóe mắt vẫn không giấu được ý cười, ông nhận lấy, vội vàng bỏ một miếng vào miệng, như thể đang ăn thứ gì đó rất ngon.
Bánh bao do Chúc Dũng chỉ điểm qua, ăn cảm giác đúng là rất tuyệt, dai mà lại thơm nồng.
"Chị dâu, sau này cứ khoảng mười một giờ thì chị giao hai trăm cái bánh bao sang tiệm ăn nhanh của em, em sẽ cho người thanh toán tiền ngay cho chị."
Mạnh Lan vừa vui mừng vừa hơi ngượng ngùng, "Diễm Diễm, em đừng vì chiếu cố bọn chị mà mua nhiều bánh bao như vậy."
Cố Yên không cố ý chiếu cố việc buôn bán của họ, mà thực tế là do rất nhiều người trong tiệm thường xuyên hỏi có bánh bao không, vì hấp bánh bao lỉnh kỉnh nên họ vẫn luôn bán cơm gạo, giờ có bánh bao, thì có thể nấu ít cơm đi một chút cũng tốt.
"Không phải chiếu cố đâu chị dâu, chị phải để giá rẻ hơn một chút so với giá bán bình thường cho tụi em nhé."
Mạnh Lan rộng rãi hơn Cố Giang Hải, lại càng thạo việc, "Chị biết rồi, em cứ yên tâm, Diễm Diễm, chị sẽ tính giá gốc cho em."
"Tuyệt đối đừng, chị dâu, anh chị phải giữ lại lợi nhuận chứ," Cố Yên đề nghị, "Những quán cơm nhỏ như quán mình cũng không ít đâu, lúc nào anh chị không bận có thể chạy xe đi xung quanh, mang cho họ một ít bánh bao nếm thử, giả dụ một quán cơm lấy một trăm chiếc thì mười quán sẽ lấy một ngàn chiếc, lời ít bán nhiều đó, bán càng nhiều thì sẽ kiếm được càng nhiều tiền."
Nghe Cố Yên vừa nói xong, Cố Giang Hải và Mạnh Lan liền lập tức phấn khích, tính ra như vậy, họ còn phải lo không bán được bánh bao sao?
Cố phụ Cố Khải Trung ở bên cạnh nói: "Diễm Diễm, tiệm bánh bao này của anh chị con tuy đã mở, nhưng con cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, phải thường xuyên qua lại giúp đỡ, chỉ bảo cho họ."
Ở đây mấy ngày, ông đã nhìn rõ, cửa hàng bánh bao này, nếu không có Diễm Diễm lo liệu từ trong ra ngoài, thì cho dù có tiền, cửa hàng này cũng không mở ra được. Sau này con trai lớn của ông muốn trụ lại ở thành phố này, vẫn phải nhờ cậy con gái chăm sóc thôi.
Ông phải tranh thủ lúc này dặn dò cô con gái một chút, kẻo ông đi rồi, con bé thật sự mặc kệ tất cả.
"Lời này còn cần cha dặn dò sao? Người một nhà mà con còn có thể không quan tâm sao?" Cố Yên cũng chỉ trả lời như vậy, chỉ cần anh chị không tìm đến cô thì cô tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của người khác.
Cố Yên mang bánh bao sang cho Chúc sư phụ nếm thử, Chúc sư phụ bảo là được, có thể bán được rồi.
Cố phụ Cố Khải Trung thật có ý tứ, rõ ràng tiệm bánh bao có thể khai trương, ông lại không chịu, thế nào cũng phải tìm thầy xem bói tính toán một chút, xem được ngày tốt tháng đẹp mới khai trương.
Kết quả ngày tháng tính ra là ba ngày sau.
Bảng hiệu tiệm bánh bao đã được treo lên, rất nhiều người đều đến hỏi khi nào thì bắt đầu bán bánh bao, Mạnh Lan nóng ruột, lo lắng nói với Cố Yên chuyện người mua tìm đến tận cửa sao có thể không làm?
Cố Yên bảo có thể thử bán, đợi đến ngày khai trương thì tính là chính thức kinh doanh.
Cố Yên tuy nói vậy, nhưng Cố Giang Hải vẫn phải hỏi ý kiến Cố phụ và Mạnh Lan, Cố phụ im lặng hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồng tiền, nói vậy thì cứ bán thử đi.
Ngày đầu tiên ngoài giao bánh cho tiệm ăn nhanh của Cố Yên, Mạnh Lan và Cố Giang Hải làm thêm bốn trăm chiếc, kết quả bán không đủ. Ngày thứ hai làm thêm năm trăm chiếc, lại bán hết sạch. Mãi cho đến ngày khai trương, họ làm đến tám trăm chiếc, đến tối cũng không còn chiếc nào.
Đừng nói Cố Giang Hải và Mạnh Lan, đến cả Cố phụ đã lớn tuổi như vậy, vẻ mặt cũng khó nén được sự phấn khởi. Tối đến họ lén lút tính sổ, mấy ngày nay còn chưa chính thức kinh doanh, đã kiếm được một trăm mấy chục đồng rồi, cứ đà này thì họ có còn kém nhà Vương Đại Hải nữa không?
Ngày chính thức khai trương, theo yêu cầu của Cố phụ, sáng sớm liền đốt một tràng pháo ngàn tiếng, rồi dùng bánh ngọt, gà vịt thịt cá cúng bái thần tài, Cố phụ dẫn Cố Giang Hà thành kính dập đầu mấy cái, tiệm bánh bao của họ mới coi như chính thức khai trương.
Cố Yên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng tính ngày khai trương, sẽ mở một bàn cơm đoàn viên ở tiệm ăn nhanh cho mọi người tụ họp, cuối cùng kể từ khi Cố phụ và người nhà đến, vẫn chưa có bữa cơm đường hoàng tử tế.
Tiệm ăn nhanh không có người cũng phải đến tầm bảy giờ, nên họ liền định thời gian vào lúc bảy giờ rưỡi.
Cố Yên về trước chuẩn bị, Chúc sư phụ nghe nói Cố Yên muốn mời khách thì xin ở lại làm đồ ăn, nhưng Cố Yên không đồng ý, công tư phải phân minh chứ.
Cố Yên ngày ngày đi ăn cơm, không có mấy khi nấu nướng.
Cố Yên đem gà và cá đặc biệt lấy ra dùng đem về, hầm một nồi gà, chưng một con cá, rồi lại xào hai món rau xanh, làm một đĩa lạc rang, xào thêm trứng gà hành tây, xem trong tiệm ăn nhanh còn đồ ăn sẵn gì thì bày biện thêm vào, đơn giản vậy thôi cũng được một bàn lớn.
Một nhà quây quần ngồi quanh bàn, thực sự náo nhiệt hơn năm trước.
Cố Giang Hà mở rượu, vừa rót cho Cố phụ vừa nói, "Cha, hôm nay có vui không ạ?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận