Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 347: Giao dịch (length: 7505)

Cố Yên đã nói rõ rằng nàng sẽ không hợp tác với Lư Tuyết Bình, cho nàng cửa hàng sử dụng, đơn giản chỉ là không muốn đắc tội nàng ta, tục ngữ có câu, thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân, Lư Tuyết Bình lại là điển hình một kẻ tiểu nhân, nàng cần phải đề phòng người này.
Lư Tuyết Bình ngược lại rất có khí phách, nàng ta ngạo mạn nói, "Ta cũng không thiếu tiền thuê cửa hàng, nếu Cố tổng không có hứng thú thì xin cáo từ."
Lão bản bà mở hai chai nước ngọt mang đến, Cố Yên đưa cho bà một chai, "Bên ngoài trời nóng bức, uống chút nước ngọt đi."
Lư Tuyết Bình nhìn Cố Yên đưa nước ngọt tới, trong ánh mắt mang vẻ cao ngạo, sắc mặt khó coi "Thứ nước ngọt này chỉ có dân quê mới thích uống, Cố tổng cứ tự mình từ từ mà thưởng thức đi!"
Nói xong, nàng ta đứng lên, xách túi rời đi.
Cố Yên cười lạnh, phi! Hơn ba đời dòng dõi nhà ai mà chẳng từ nông thôn đi ra!
Nàng thản nhiên ngồi trên ghế, vừa uống nước ngọt vừa nghĩ đến, khi nào đó Lư Tuyết Bình, Diệp Như Phỉ loại người này không có chỗ dựa thì còn có thể ngông cuồng như vậy nữa không?
Nhưng mà, dù sao đi nữa, Lư Tuyết Bình có ý tưởng muốn làm ăn quần áo, vẫn là đúng đắn.
Ăn mặc là những thứ con người cần, dù làm ngành nào cũng thực kiếm được tiền, có điều ngành nghề kiếm tiền đến đâu mà bạn làm không đúng cách thì cũng khó có tiền, quan trọng nhất vẫn là xem khả năng kinh doanh!
Nhưng làm hàng rời lẻ tẻ có chỗ không thuận tiện, cần phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực để đi chọn hàng, chi bằng trực tiếp làm đại lý nhãn hiệu, cũng có thể kiếm được nhiều.
Bất quá bây giờ chưa phải là thời điểm tốt để làm đại lý, sớm nhất cũng phải đến những năm chín mươi, đến lúc đó nơi nào có trung tâm thương mại thì nàng sẽ trực tiếp đến đó thuê vài gian hàng, làm đại lý mấy nhãn hiệu về!
Hai chai nước ngọt, Cố Yên uống sạch, không phải vì nàng thèm, mà thực sự không muốn lãng phí, uống nhiều hậu quả là lúc đi đường, một tiếng ợ hơi cũng khiến người ta nhói lên.
Cố Yên men theo bóng cây bên đường chậm rãi đi về hướng tiệm ăn nhanh, vừa đi vừa nghĩ, nên về ngủ trưa hay là đi công trường xem xét một chút...
Đi tới đi tới, bỗng nhiên một bóng người từ bên cạnh lao ra chặn đường nàng, Cố Yên giật mình, ngước mắt lên thì thấy là Ngô Lệ Mẫn.
Không có Lư Tuyết Bình ở cùng, Ngô Lệ Mẫn cũng không thèm diễn, đi thẳng vào vấn đề nói, "Lư Tuyết Bình nhỏ nhen, ngươi vừa đến đã mời cô ta ăn mì, lại còn không chịu hợp tác với cô ta, chắc chắn cô ta sẽ ghen ghét ngươi."
Cố Yên bước vào chỗ râm mát đứng, "Vốn dĩ đã có thù thì làm sao thành bạn được chứ?"
Ngô Lệ Mẫn lạnh lùng nói, "Đừng tưởng ta không nghe ra, ngươi cố tình nói mấy lời đó trước mặt Lư Tuyết Bình đấy thôi."
"Thì sao?" Cố Yên hỏi lại.
"Ngươi cố tình ly gián mối quan hệ giữa ta với bọn họ!"
"Dù ta không ly gián thì quan hệ giữa các người có tốt đẹp sao?"
Một câu nói của Cố Yên đã làm cho Ngô Lệ Mẫn á khẩu không trả lời được.
Cố Yên thản nhiên nói, "Đứng chặn ta lại ở đây chỉ để nói những chuyện này thôi à?"
"Không phải" Ngô Lệ Mẫn mím môi, "Ta muốn nói với ngươi rằng, ta thừa nhận ta tiếp cận em trai ngươi là có ý đồ khác, nhưng từ lần đó trở đi ta chưa từng đến đó nữa, sau này cũng sẽ không đến, vậy nên ngươi không cần phải đối đầu với ta như thể có thù oán gì!"
Nếu Ngô Lệ Mẫn đã nói như vậy, Cố Yên liền nói, "Được thôi, ta biết rồi, sau này gặp lại ta sẽ xem như không quen biết, không có chuyện gì nữa chứ."
Ngô Lệ Mẫn không hề giấu diếm nói, "Chuyện của Hứa San San ngươi biết rồi chứ."
"Nghe nói rồi."
"Là Lư Tuyết Bình sai người làm đấy."
Cố Yên liếc mắt, "Ngươi phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình đấy!"
Ngô Lệ Mẫn ngẩng đầu hơi cười lạnh, "Bọn họ không xem ta ra gì, ta sợ cái gì!"
Cố Yên gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nàng hỏi Ngô Lệ Mẫn, "Cô ta mở tiệm bán quần áo, sao lại muốn đến tìm ta hợp tác?"
"Hả, ngươi nghĩ xem có gì hay?"
"Ngươi muốn cái gì tốt?"
Ngô Lệ Mẫn quả thật là giống y hệt trong nguyên tác, chẳng hề thay đổi gì, nàng trơ trẽn nói, "Ngươi giới thiệu Ngụy Tiền cho ta làm quen."
"Ngụy Tiền hơn bốn mươi, hói đầu, bụng phệ, ngươi chắc chắn chứ?"
"Nhà ta sáu đứa con thì có năm đứa con gái, ta là thứ ba, trước tám tuổi chưa từng được ăn no một bữa, mùa đông thì chưa từng được mặc một chiếc áo bông. Đến khi tám tuổi rưỡi, một gia đình trong thành nhận nuôi ta, ta tưởng cuộc sống tốt đẹp của mình đã tới, nhưng chỉ được nửa năm thì mẹ nuôi đã có thai. Bọn họ không đưa ta trả về mà giữ lại Ngô gia, nhưng ta lại trở thành người giúp việc của Ngô gia." Giọng nói của Ngô Lệ Mẫn hầu như không có chút gợn sóng nào, giống như nàng đang kể một câu chuyện.
Nhưng Cố Yên biết, đã chịu đủ khổ cực từ nhỏ thì khi nói ra mới có thể nhẹ nhàng như "Mây trôi nước chảy".
"Khi mười bảy tuổi, mẹ nuôi liền nói dối rằng ta hai mươi tuổi, muốn gả ta đi, ta đã trộm hai mươi đồng từ Ngô gia rồi bỏ trốn, ta đã làm đủ mọi việc rồi, có lần khi làm người giúp việc thì đã ngủ với chủ nhà, hắn lo công việc cho ta, sau đó ta đá hắn."
Cố Yên nghe xong, nói, "Ngươi đúng là đủ tàn nhẫn đấy."
Trên mặt Ngô Lệ Mẫn lộ vẻ dữ tợn, "Không tàn nhẫn thì ta biết làm sao, cũng là người cả chẳng lẽ ta sinh ra đã có mệnh thấp hèn sao?"
Cố Yên nhíu mày nói, "Tự mình lao động kiếm tiền cũng có thể đủ ăn mặc, Lư Tuyết Bình có ý tưởng mở tiệm bán quần áo rất tốt, ngươi cũng có thể làm."
"Ta không làm được, ta đã chịu khổ đủ rồi ta không muốn chịu khổ nữa! Ta chỉ muốn gả cho người có tiền, để cho cả đời về sau áo ấm cơm no."
"Thôi được rồi, đã ngươi kiên quyết như vậy thì ta cũng chẳng có cách nào," Cố Yên thản nhiên nói, "Thực tế là ta mới quen Ngụy Tiền sáng nay, chúng ta cùng uống một chút trà chứ không thân quen gì, ta không có cách nào giới thiệu ngươi cho hắn được. Nhưng mà chuyện hắn muốn tìm vợ là có thật, nếu như ngươi muốn làm quen hắn, ta có thể nói cho ngươi biết có thể tìm hắn ở đâu."
Ngô Lệ Mẫn cười lạnh, "Thì ra trước mặt Lư Tuyết Bình ngươi cũng chỉ là giả tạo, ngươi và ta có khác gì nhau chứ?"
Cố Yên cười một tiếng, từ tốn nói, "Ta dù có giả tạo đến đâu thì cũng có mấy chục vạn trong tay, ta dù giả tạo cũng là đối tác của con trai Tề Quang Minh, ta dù giả tạo thì người yêu ta cũng là chuyên gia về bệnh gan, còn ngươi, ngươi có tư cách gì mà so sánh mình với ta?"
"Ngươi!" Ngô Lệ Mẫn quát vào mặt Cố Yên.
Cố Yên chỉ im lặng nhìn nàng ta, không nói lời nào, con người hơn nhau ở lòng tự trọng tự ái, ngay cả chính mình cũng không yêu lấy bản thân, thì ai còn yêu mình nữa chứ?
Ngô Lệ Mẫn thất bại, "Được, trao đổi! Ngươi nói cho ta làm sao để tiếp cận Ngụy Tiền, ta sẽ cho ngươi biết tại sao Lư Tuyết Bình muốn tìm ngươi hợp tác! Ngươi nói trước đi!"
"Ngụy Tiền có phòng cố định ở khách sạn Nam Giao, ngươi chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ biết, nhưng ta phải nói cho ngươi, người này háo sắc, dù ngươi có thể kết hôn thành công với hắn thì e là cũng phải nhẫn nhịn."
"Biết rồi," Ngô Lệ Mẫn ngập ngừng nói, "Lư Tuyết Bình đã tìm rất nhiều người hỏi thăm về ngươi, cô ta thấy ngươi rất có đầu óc, lại xuất thân từ nông thôn, nên muốn dễ bề đối phó."
Quả nhiên giống như Cố Yên đã nghĩ.
Cố Yên trầm tư một lát, hỏi, "Vậy Lư Tuyết Bình tại sao lại muốn kinh doanh quần áo?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận