Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 82: Hoa si Cố Yên (length: 7595)

Thôi Khải Chấn còn chưa đi, văn phòng bên trong vẫn còn một số người đến tìm việc, hắn thấy Cố Yên thì kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại về đây?" Hắn tuy hỏi Cố Yên, nhưng ánh mắt lại hiếu kỳ dán vào Thẩm Du Thành.
Thẩm Du Thành thấy Thôi Khải Chấn bên cạnh chống gậy cũng ngạc nhiên, thấy Thôi Khải Chấn hiếu kỳ nhìn mình, chủ động chào hỏi: "Chào ông, tôi là Thẩm Du Thành, bạn của Cố Diễm Diễm."
"Chào cậu, tôi là Thôi Khải Chấn."
Cố Yên nghe Thẩm Du Thành tự giới thiệu, lòng bỗng dưng xao động, ha, hắn nói mình là bạn của nàng.
Mặt Cố Yên tươi cười rạng rỡ: "Tôi tìm Tiểu Tề, Tiểu Tề đâu, không có ở đây hay về nhà rồi?"
"Bọn họ đang đánh bài."
"À, tôi qua xem chút, Thẩm Du Thành, anh chờ một lát nhé." Cố Yên nói rồi đi ra bằng cửa sau.
Thẩm Du Thành đến bên Thôi Khải Chấn, hỏi: "Có gì cần tôi giúp không?"
"Đều bận gần xong cả rồi, cậu ngồi nghỉ chút đi."
Cách kết giao giữa những người đàn ông trưởng thành, so với đám thanh niên trẻ trâu bốc đồng thì bớt đi nhiều xúc động, thêm vào đó là sự điềm tĩnh và thái độ ổn trọng đối với thế giới này.
Cố Yên vừa bước vào hậu viện, đã nghe thấy từ phòng A Thanh vọng ra tiếng gào của Cẩu Tử: "Hai đôi 2, ai đánh bom, ai đánh bom, tới đây! Không đánh bom là đi đó, đi đó!"
"Thôi đi anh Cẩu, đừng đắc ý, anh thắng rồi. Nào, ván sau đi, Lượng Tử xào bài!" Tiểu Tùng nói.
"Tiểu Tề." Cố Yên đứng ngoài gọi một tiếng.
Bên trong phòng im bặt trong giây lát, nhưng rất nhanh lại tiếp tục xào bài.
Chỉ có A Thanh nói: "Vừa rồi có ai nghe thấy giọng của mụ Béo không?"
"A Thanh, đừng dọa người, đêm hôm khuya khoắt mụ Béo đến đây làm gì," Tiểu Tùng rùng mình, "Chắc tai cậu có vấn đề thôi, đừng làm tôi sợ."
Cố Yên tức muốn cười, hét lớn: "Tiểu Tề, ra đây một chút!"
"Đúng là mụ Béo kìa," Tiểu Tùng kêu lên, "Tề ca, gọi cậu đấy."
Tiểu Tề ừ một tiếng, ngơ ngác một hồi mới chậm rãi đứng dậy đi ra.
"Tiểu Tề, lại đây." Cố Yên gọi hắn đến dưới mái hiên ở cửa lớn hậu viện.
"Đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây làm gì?" Tiểu Tề lạnh mặt nói.
"Tôi về nghĩ lại rồi, nếu điều kiện phù hợp, chúng ta sẽ cùng Trâu Sĩ Hồng hợp tác làm nhà máy, nhưng hai chúng ta phải giành được trên nửa cổ phần."
Lời Cố Yên làm Tiểu Tề sững sờ, hắn cau mày: "Cô không sợ hắn hại chúng ta sao?"
"Tôi nghĩ lại rồi, dù Trâu Sĩ Hồng có muốn chơi xỏ hai ta, hắn cũng phải cân nhắc xem hai ta có dễ bị chơi xỏ không đã, cậu thấy đúng không?"
Tiểu Tề hừ lạnh, nói giọng âm dương quái khí: "Tôi không nói, dù sao hai ta không biết khi nào sẽ tan đàn xẻ nghé!"
Cố Yên cười nhìn hắn: "Được rồi, đừng giận tôi, sau này tôi làm gì cũng kéo cậu vào, đến lúc đó đừng sợ phải bồi thường tiền."
Tiểu Tề không nhìn nàng, quay mặt đi chỗ khác: "Mới không thèm chung với cô!"
"Được rồi, tôi đêm hôm chạy đến đây rồi, đừng có giận nữa, cười một cái đi."
Tiểu Tề cuối cùng vẫn là cười.
Nói ra được rồi thì lòng Cố Yên cũng không còn áp lực, toàn thân nhẹ nhõm lạ thường, trên đường về, mưa phùn lất phất đã tạnh, không khí se lạnh tươi mát, hít một hơi thật sâu, cả người khoan khoái dễ chịu lạ thường!
Thì ra là, hoàn cảnh vẫn phải đi đôi với tâm trạng, không thì dù thời tiết thoải mái thế nào, cũng sẽ cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào!
Đêm đó Thẩm Du Thành không về chỗ ở của mình, khi anh về đến nhà, bà nội anh vẫn còn đang đánh bài bên ngoài chưa về, anh đi đón bà, bà vui vẻ níu anh lại không cho anh đi, chờ anh trở về thì Cố Yên đã đóng cửa, kéo rèm, chỉ thấy ánh đèn vàng ấm áp le lói từ trong rèm, chứng tỏ nàng vẫn chưa ngủ.
Nhìn ngắm một chút, Thẩm Du Thành chỉ thấy một sự ấm áp chưa từng có len lỏi khắp người.
Cố Yên không có tâm sự, một đêm ngủ ngon, sau một cơn mưa thu, thời tiết có chút lạnh hơn, vừa mở mắt thì đã hơn tám giờ.
Nàng ngáp dài rồi đi ra ngoài, bà Giang đã mặc áo khoác dày, đang quét sân, thấy nàng dậy thì ngạc nhiên nói: "Sao hôm nay con còn ngủ nướng vậy?"
Sau cơn mưa nhỏ, thời tiết thật dễ chịu, Cố Yên duỗi vài cái lưng mỏi trong sân, rồi mới đáp: "Hôm qua buổi tối con viết lách hơi khuya."
"Con còn có thể viết gì?"
Cố Yên không trả lời, ánh mắt nàng hướng đến sợi dây thép trong sân, chỗ treo quần áo của bà Giang, vẫn còn ẩm ướt nhỏ nước, xem ra vừa mới giặt xong không lâu, "Quần áo bà tự giặt ạ?"
"Không phải, cháu trai bà giặt cho đó." Bà Giang không khỏi đắc ý.
Đúng là, hôm qua Thẩm Du Thành nói không về, liền ở nhà bà Giang, haiz, bà có cháu trai nên bà cứ kiêu ngạo!
"À, đồng hồ của cháu bà rớt lại ở nhà, lát nữa con ra ngoài thì mang qua cho nó nhé."
Cố Yên đáp: "Thì bà tự đi đưa đi, coi như đi bộ."
"Bà với bà Huệ Hương đã hẹn nhau, hôm nay chúng ta sẽ đi chợ ở vùng ngoại ô."
Bà Huệ Hương chính là bạn thân của bà Giang.
Cố Yên nói: "Một đống tuổi đầu còn chạy chợ gì, ngồi xe bus chen chúc, mua ít đồ ở gần đây không phải xong à?"
"Con bé ranh nói ai một đống tuổi đầu đấy!" Bà Giang vừa nói, vừa giơ chổi lên dọa Cố Yên, Cố Yên liền nhanh chân bỏ chạy, một già một trẻ, một người đuổi một người chạy, bà Giang vẫn không buông tha, đuổi Cố Yên mấy vòng.
Cuối cùng thì Cố Yên vẫn phải sợ bà Giang ngã nên mới dừng lại trước, thật ra bà Giang cũng không thực sự muốn đánh nàng, khoa tay hai cái rồi thôi.
Chạy mấy vòng, bà Giang thở hổn hển: "Con muốn mua gì thì để bà mua về cho?"
"Con không muốn gì cả, bà bớt mua chút đi, xách có nặng không?"
"Biết rồi, thật lắm lời."
Một lát sau thì bạn già của bà Giang, bà Huệ Hương đến gọi bà, bà Giang đưa đồng hồ của Thẩm Du Thành cho nàng, rồi cùng bạn già ra ngoài.
Cố Yên đánh răng rửa mặt thay quần áo, lúc sắp ra cửa, nàng nhìn mặt mình trong gương, vốn để mặt mộc, nhưng rồi vẫn quyết định bôi một lớp kem dưỡng da, phủ nhẹ một chút phấn, tô thêm chút son môi, vừa mới trang điểm qua, cả người liền thấy sắc mặt tươi tắn hơn nhiều.
Cố Yên đi ăn sáng, sau đó mới đến chỗ Thẩm Du Thành đưa đồng hồ.
Lúc nàng đến khoa của bọn họ, thì Thẩm Du Thành vừa khám phòng xong, đang bị mấy người nhà bệnh nhân vây lại, không biết đang nói chuyện gì, thấy vậy, Cố Yên dừng lại ở chỗ không xa, không tiến lên.
Thẩm Du Thành vốn đã rất tuấn tú, dáng người cũng cao ráo, mặc áo khoác trắng đứng trong đám đông, liếc mắt một cái liền chú ý đến anh, không thể không nói, khí chất tư văn lịch lãm lại có chút cấm dục của anh, quả thật thu hút ánh nhìn.
Thẩm Du Thành chợt thấy có người nhìn mình, anh quay theo ánh mắt đó nhìn, thấy Cố Yên, nàng liền nhanh chóng giật giật khóe miệng cười với anh, má ơi, may mà anh đã nhìn thấy, không thì mình thành ra con ngốc mất thôi!
- Các bảo bối ơi, hôm nay chỉ có hai chương thôi nha, kịch bản phía sau có chút vấn đề, cần phải điều chỉnh một chút.
Xin mọi người thông cảm.
Cảm ơn đã vote, khen thưởng và bình luận nha, yêu mọi người nhiều.
Ngày mai lại tiếp tục nha ~~~~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận