Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 08: Ai bảo nàng thiếu tiền! (length: 8601)

Thấy Cố Yên chậm chạp không có động tác, Thẩm Du Thành đỡ cánh tay nàng, vẻ mặt nghiêm nghị, "Là chỗ nào không thoải mái sao?"
Thình thịch thình thịch. Trong tiếng tim đập nhanh chóng, Cố Yên chỉ có thể cắn răng liều mạng kiềm chế ý muốn dựa vào người Thẩm Du Thành.
"Ngươi, kia, không thoải mái?"
"Không, không có!" Cố Yên cố gắng hít vào mấy hơi, đứng thẳng người, cố gắng gượng ra một nụ cười, "Không sao, cảm ơn Thẩm bác sĩ."
"Ngươi biết ta?"
Cố Yên ngượng ngùng cười gượng, "Ngài đi làm sớm vậy ạ."
"Vừa mới từ phòng cấp cứu xuống bàn phẫu thuật, chuẩn bị về," Thẩm Du Thành đứng thẳng người, "Cơ thể ngươi quá nặng, chạy bộ không thể nhanh, phải tiến hành từ từ thôi."
Thân thể ta quá nặng, ta cảm ơn ngươi!
Cố Yên gượng cười, "Cảm ơn ngài nhắc nhở, tôi có việc đi trước." Nói xong, co chân nhanh chóng rời đi.
Không đi nữa, nàng không dám chắc trái tim Cố Diễm Diễm còn có thể an ổn đợi trong lồng ngực.
Người đàn ông này thật là nam chính đáng yêu, không trách trong nguyên tác mấy nữ nhân thích hắn như vậy, ngoài đời, người đàn ông thành thục, biết kiềm chế lại có bản lĩnh thực sự như hắn mới càng được yêu thích.
Đi thật xa, Cố Yên mới bắt đầu chạy chậm, lần này nàng không dám chạy nhanh, tốc độ còn chậm hơn cả đi bộ, nhưng như vậy cũng đủ, Thẩm Du Thành không phải nói rồi sao, phải tiến hành từ từ, thẩm, thẩm cái gì mà thẩm, Cố Yên mặt đen lại, người đàn ông này là người mà nàng có thể nghĩ tới sao?
Khi Cố Yên ra khỏi cửa thì trời vừa hửng sáng, đợi đến khi nàng chạy tới chợ lao động thì trời đã sáng rõ, không giống như chiều hôm qua mọi người ngồi đợi việc, hôm nay không ai lười biếng cả, tất cả đều đứng bên đường, nhìn quanh giống như đang chờ chủ tới thuê.
Hơn nữa, người cực kỳ đông, Cố Yên đứng ở gần nhất mà muốn nhích thêm một chút cũng không được, bên đường đều đứng kín người. Nàng muốn xem Tiền đại tỷ có tới không, nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy người, chắc là không đến.
Rầm rầm rầm rầm là tiếng xe đạp.
Nghe được âm thanh này, đám người chờ việc đều duỗi cổ, xô đẩy nhau nhìn về phía trước.
Cố Yên cũng nhìn sang, à, lại là Tiểu Tề của chiều hôm qua. Tiền đại tỷ nói cậu nhóc này quan hệ rộng, xem ra là thật, cậu ấy lại tới nữa.
Tiểu Tề vừa tới, đám người liền nhốn nháo xúm lại, mỗi người một câu, chợ lao động nháy mắt trở nên ồn ào.
"Tiểu Tề, bây giờ có việc gì làm không?"
"Tiểu Tề, giờ việc có nhiều không?"
"Chờ chút, chờ chút, công trường cần hai mươi người trộn cát với xi măng, làm tới sáu giờ chiều, mười đồng, bữa trưa hai bánh bao."
"Tôi!"
"Tôi!"
Giọng người quá lớn làm đầu Cố Yên muốn nổ tung, một ngày mười đồng nàng cũng muốn đi, nhưng phía trước chen chúc toàn mấy ông lão ít nói cũng bảy tám mươi người rồi, làm sao tới lượt nàng chứ.
Đại khái đã chọn xong người, một đám người rời khỏi chợ, không ngờ Tiểu Tề vẫn chưa đi.
"Bốn người quét dọn." Tiểu Tề chưa dứt lời, mọi người đã vội vàng đáp lời.
"Nghe tôi nói hết đã," Giọng Tiểu Tề bị đám đông lấn át không có chút lực, "Sáu giờ sáng tới sáu giờ chiều, giữa trưa nghỉ một tiếng, một ngày năm đồng, giữa trưa hai bánh bao, việc này làm tầm ba bốn ngày, ai không làm được thì đừng tới."
Tiểu Tề vừa dứt lời, đã có người nói, "Xì, năm đồng thì ai làm chứ."
"Đúng đấy, Tiểu Tề, năm đồng ít quá, cậu không thể bớt xén của người ta nhiều như thế được."
"Phải đấy, chẳng lẽ tiền đều vào túi cậu hết sao."
"Mẹ nó chứ, bốn việc vặt này tôi không lấy một đồng nào," Tiểu Tề gằn giọng, "Chê tôi ăn chặn thì sau này đừng có mà làm việc của tôi!"
Tiểu Tề quát xong, không ai dám lên tiếng nữa.
Nhân cơ hội này, Cố Yên vội vàng hét lớn, "Tiểu Tề, tôi đi!"
Mọi người lúc này mới hoàn hồn, lại bắt đầu nhao nhao "Tôi cũng muốn đi".
Câu "Tôi đi" của Cố Yên đã sớm bị át đi, Cố Yên vừa muốn nhụt chí, chợt nghe Tiểu Tề hỏi, "Ai nói đi trước?"
Mắt Cố Yên sáng lên, "Tiểu Tề, tôi nói."
Giọng Tiểu Tề vang lên giữa đám đông, "Bám theo tôi, đi thôi!"
Cách người với người tạo dựng mối quan hệ đều có phương pháp, muốn người khác nhanh chóng nhớ đến mình thì trước hết phải nhớ đến người ta, khi gọi được tên người khác, đối phương cho rằng bạn biết họ, như vậy cơ hội của bạn bao giờ cũng nhiều hơn người khác một chút.
Đương nhiên, giống như lúc Cố Yên gọi "Thẩm bác sĩ", đó thuần túy là do bản năng sinh lý của Cố Diễm Diễm quấy phá mà thôi.
Cố Yên cho rằng sẽ phải đi đến công trường xây dựng nào đó, ai ngờ lại ngồi ô tô đi, đương nhiên, chiếc ô tô kia dĩ nhiên không phải xe con, mà là xe tải chở vôi, xi măng của Giải Phóng.
Khi Cố Yên đi đến, đã có một vài người lên xe, nàng chỉ còn cách vịn vào thành xe mà trèo lên.
Người ta không phân cao thấp sang hèn.
Công việc cũng không phân tốt xấu.
Nhưng khi thật sự phải làm một công việc không được thoải mái cho lắm, tâm trạng vẫn rất khó chịu.
Cố Yên dựa vào thành xe đứng ở vị trí trong cùng của thùng xe, đường có ổ gà, xe cứ xóc nảy, lắc lư như thế đến độ bữa sáng muốn trào hết ra ngoài.
Nhưng việc đó không ngăn được Cố Yên suy nghĩ, hôm qua họ vận chuyển hết bốn mươi xe, tổng cộng là hai trăm đồng tiền công, dựa theo phí môi giới trong ngành vào khoảng 5%, thì tiền môi giới của Tiểu Tề đáng lẽ là phải được mười đồng. Thế nhưng chiều hôm qua tại bãi than đá, nàng thấy Tiểu Tề cầm năm đồng.
Trong mắt nhiều người, những người như Tiểu Tề chỉ chạy qua chạy lại, động miệng chút là kiếm được năm đồng, tiền có lẽ đến một cách dễ dàng, nhưng đối với dân môi giới thì số tiền này quả thực là hơi ít.
Xe dừng ở vùng ven nội thành, một bãi đất trống được rào lại, bên trong đang xây nhà cao tầng, trên bảng hiệu treo dòng chữ "Công ty Xây dựng Số 1 XX nhận thầu", công trường đã có tiếng đinh đinh cạch cạch.
Tiểu Tề không đi cùng, tay cậu chắc còn có việc khác, trong bốn người quét dọn có hai nam hai nữ, hai người đàn ông đều đã lớn tuổi, còn lại là Cố Yên và một phụ nữ khác ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, mặc quần áo lao động màu xanh lam, lưng đeo túi vải rách, tóc búi, mặt mày nhợt nhạt, mắt đờ đẫn, nhưng khí chất lại rất tốt, cả người toát ra vẻ dịu dàng, đáng lẽ với vẻ ngoài như vậy thì nên sống nhàn hạ sung sướng mới đúng, sao lại đi làm việc vặt thế này?
Xe dừng ở cổng, không cần ai gọi, tất cả đều tự động xuống, Cố Yên cũng theo mọi người xuống xe, đợi đến khi mọi người xuống hết, Cố Yên mới phát hiện người nhảy từ cabin xuống là một cậu bé mười bảy mười tám tuổi, là người của Tiểu Tề.
Cậu bé có vẻ ngờ nghệch nhưng rất lanh lợi, đi giao tiếp rõ ràng với từng đốc công.
Nói xong cậu bé có vẻ lúng túng, "Thưa ông, chúng ta đã thỏa thuận bốn người, mỗi người năm đồng, làm trong ba bốn ngày, sao giờ lại lật lọng?"
Hai mươi công nhân kia đã vào trong rồi, còn Cố Yên cùng mấy người làm quét dọn thì vì đốc công đã lật lọng.
Đốc công chắc là đang ăn sáng thì bị ê răng, vừa cạo cao răng vừa nói, "Lãnh đạo nói trả tiền theo ngày không bằng bao khoán, dù sao quét dọn một tòa nhà là năm mươi đồng."
Cố Yên chưa từng làm, không biết mức giá công việc này ra sao, cũng không dám lên tiếng.
Lúc này một ông lão tuổi cao hơn nói, "Đốc công, như nhà này của chúng ta, ba người một ngày cũng chỉ dọn được hai tầng, hai tòa nhà bốn tầng này ít nhất cũng phải mất bốn ngày mới xong, năm mươi đồng một tòa có hơi ít đấy."
"Sao mà lắm chuyện vậy?" Đốc công khạc nhổ một bãi xuống đất, "Mấy người cứ nói có làm hay không đi."
Cậu trai trẻ có khuôn mặt thanh tú quay đầu nhìn Cố Yên và những người còn lại, ý muốn họ quyết định.
Cố Yên tính toán nhanh trong đầu, cắn răng nói, "Tôi làm!"
Ba người làm trong bốn ngày là sáu mươi đồng, năm mươi đồng một tòa khoán cũng không khác bao nhiêu, chỉ ít hơn có mười đồng thôi.
Dù có không ai làm, thì mình nàng khoán hai tòa nhà cũng được, ai bảo nàng đang thiếu tiền chứ!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận