Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 258: Ta không nghĩ bị ngươi mụ chỉ cái mũi mắng (length: 7711)

Trâu Sĩ Hồng làm sao lại kết giao với loại người này làm anh em?
"Vu tổng, ngài đang làm tôi sợ đấy, ngài là Lưu Bị, tôi cũng không thể làm Trương Phi, Quan Vũ được," Trâu Sĩ Hồng nhìn sang Cố Yên, "Cố tổng, cơm trưa còn không?"
"Còn, để lại cho ngài đó, tôi đi bảo Triệu tẩu hâm nóng." Cố Yên nói xong định đi ra ngoài.
Nghe Trâu Sĩ Hồng đều gọi Cố Yên là "Cố tổng", không khỏi đắc ý về sự thông minh nhỏ bé của mình.
Vu Văn Hoa lập tức lên tiếng, "Cố tổng, vừa hay tôi cũng đói bụng, tôi cũng ăn chút. Tiểu Vương, mang rượu của tôi ra khui một chai, tôi với lão Trâu làm đôi chén."
Trâu Sĩ Hồng nháy mắt với Cố Yên, ra hiệu bảo nàng cứ đi là được rồi.
Cố Yên cười cười đi ra, được thôi, vậy thì ăn dưa muối uống rượu vậy!
Nàng bảo Triệu tẩu hâm nóng thức ăn rồi mang qua liền không vào trong nữa, lười nghe bọn họ cãi nhau.
Ba giờ trước, tất cả xe cộ đều đã xếp hàng xong xuất phát, Hà Tiểu Sanh mệt mỏi ngồi trên ghế không muốn nhúc nhích, Vu Văn Hoa với Trâu Sĩ Hồng vẫn chưa uống xong.
Cố Yên thật sự phục loại người như Vu Văn Hoa này, trơ tráo!
Nàng thấy bên căn cứ này không có việc gì, liền chuẩn bị về, dù sao cửa hàng bánh bao bên kia còn cần nàng đến chuẩn bị.
Hà Tiểu Sanh không ra ngoài, nên Cố Yên đi xe máy của nàng, thời tiết còn chưa ấm lắm, đến lúc đi vào thành phố người đã sắp lạnh cóng, may mà nàng đội mũ bảo hiểm, nếu không mặt cũng bị gió thổi cứng đờ.
Xe máy dừng ở trước cửa tiệm bánh bao, cửa chính đã được mở ra, từ bên ngoài có thể nghe thấy trong phòng tiếng nhào bột phành phạch, có vẻ như có người đang làm việc bên trong.
"Giang Hà?" Cố Yên cởi mũ bảo hiểm, vừa tắt máy vừa lớn tiếng gọi vào trong.
Chìa khóa nàng chỉ đưa cho Cố Giang Hà, chắc chắn là hắn, không ngờ Vương Hữu Lễ mặc một bộ quần áo rách, từ trong tiệm đi ra.
Đã khá lâu không thấy, trông tinh thần hắn khá tốt, chắc là do đến thu dọn phòng, hắn mặc một bộ quần áo rách, trên quần áo dính đầy vết xi măng hoặc những thứ bẩn tương tự.
Cố Yên ngẩn người, "Hữu Lễ, sao cậu lại ở đây?"
"Diễm Diễm tỷ, Giang Hà nói với em, em tìm mấy người tới, dọn dẹp phòng trước."
Cố Yên định nói "Cậu đến đây, mẹ cậu không làm ầm lên à?", nhưng nghĩ hỏi thẳng như vậy cũng không hay lắm, liền nói, "Tiệm các cậu bận như vậy, sao cậu lại rảnh giúp chị chuyện này, chị tự làm là được rồi."
Hôm qua Cố Yên đi tìm Cố Giang Hà chỉ bảo hắn đến dọn vệ sinh thôi, vì nàng biết hắn không làm được những việc khác, không ngờ hắn lại tìm Vương Hữu Lễ đến, đầu óc người này nghĩ gì vậy!
"Không sao, tiệm đó hai bố mẹ em làm đã không kịp rồi." Vương Hữu Lễ cười nói, "Em nghe Giang Hà nói, bên căn cứ của chị bận rộn, chị đừng khách sáo, mở tiệm bánh bao cũng không cần trang trí đẹp lắm, lỡ dở mất vài ngày. Diễm Diễm tỷ, tiệm của em cũng là nhờ chị giúp mở, em qua giúp chị chút việc chẳng phải nên làm sao?"
Cố Yên thầm nghĩ, cũng phải, nhưng tôi không muốn bị mẹ cậu chỉ vào mặt mà mắng đâu!
"Vậy thì làm phiền cậu giúp chị vài ngày, đợi anh chị chị đến, sẽ bảo họ mời cậu ăn cơm."
"Chị xem chị nói vậy khách sáo quá rồi đấy." Vương Hữu Lễ sốt sắng nói với Cố Yên, "Em tìm sáu người đến, phía sau con hẻm sẽ dùng cát, xi măng làm bằng phẳng trước, phía trên hẻm dựng mái che, em nghĩ dưới đó xây một cái ao cao chừng nửa thước, không thì không có chỗ để than."
Cố Yên gật đầu, vào trong tiệm, trên nền nhà trong phòng cát và xi măng chất đầy, từ cửa sau nhìn ra, con hẻm đã được làm phẳng, chỉ là xi măng chưa xong.
"Hữu Lễ, chị đưa trước cho cậu ít tiền, lát nữa thiếu cậu nói chị, chị lại cho."
"Cái này cũng không tốn bao nhiêu tiền, khoảng một ngàn là đủ rồi, không cần đưa em tiền gấp đâu Diễm Diễm tỷ, em định xây bếp ở trong hẻm."
"Xây ở hẻm không được, gió mưa là không hấp được, vẫn xây trong phòng là thích hợp nhất," Cố Yên vừa nói vừa tìm bản vẽ tối qua ra, "Chị đã nhờ người lo liệu rồi, lát nữa phiền cậu bảo người xây giúp, xây ở vị trí này."
Chúc Dũng bố trí bếp khá hợp lý, vì ông ấy còn thiết kế một cái "giường sưởi", đương nhiên giường sưởi này không phải để ngủ mà là để ủ bột với làm ấm bánh bao lúc trời lạnh.
Xem ra làm chuyện gì cũng cần kinh nghiệm thật.
Cố Yên chỉ vị trí bếp cho Vương Hữu Lễ và đưa bản vẽ cho hắn, nghĩ một lúc nàng không yên tâm nói, "Hữu Lễ, cậu giúp chị chị rất cảm kích, nhưng đừng vì giúp chị mà để thím không vui trong lòng nhé."
"Diễm Diễm tỷ, bố mẹ em đều biết, họ còn bảo em qua giúp đó. Nếu không tại mẹ em ở tiệm một mình không được, có khi bố em cũng tới rồi."
Cố Yên không biết lời Vương Hữu Lễ nói thật hay giả, dù sao nàng vẫn sợ loại lưu manh như thím Đại Hải.
Quán bánh bao không giống như mở nhà hàng, trang trí không cần cầu kỳ, sạch sẽ là được, Vương Hữu Lễ buổi sáng đã tìm người tới, quét vôi, mài nền, xây bếp, đặt kệ bột, khoảng ba bốn ngày là xong.
Máy nhào bột không dễ mua, sư phụ Chúc nói ông sẽ giúp tìm hỏi, Cố Yên nói mua đồ cũ cũng được.
Cố Yên cũng thấy không dễ mua, dù sao đây không phải thời đại thông tin, nhưng nếu không có máy nhào bột thì mở quán bánh bao sẽ tốn sức lắm.
Cố Giang Hà vừa tan làm đã vội vàng qua đây, ở trước cửa tiệm thấy xe máy, hắn tưởng của ai, không ngờ lại là của chị hắn.
Khi hắn vào, tốp thợ đã về hết, trong phòng cát với xi măng ngổn ngang, bếp xây được một nửa, còn lại một nửa chưa xong.
Vương Hữu Lễ đang dọn dẹp dụng cụ, chị hắn đứng ở cửa nhíu mày nhìn vào.
"Chị."
"Giang Hà, tan làm rồi à?"
"Chị đang nghĩ gì vậy?"
"Chị đang định tìm người làm cho cái thớt to hơn, cái ở nhà nhỏ quá," Cố Yên đã nghĩ nát óc một hồi, nói, "Cậu với Hữu Lễ đóng cửa đi, chị đi tiệm ăn nhanh một chuyến tìm sư phụ Chúc, lát hai người qua ăn cơm."
Cố Yên leo lên xe máy rồi đi, đến tiệm ăn nhanh, khách đến ăn khá đông, nàng đi thẳng vào bếp.
Sư phụ Chúc đang xào rau, thịt kho tàu cải bắp, bên cạnh còn hai sọt rau xanh chưa xào, một sọt rau cải trắng, một sọt cà rốt.
Tháng hai tháng ba, làm gì có rau xanh gì, toàn là cải trắng, củ cải thôi, Chúc Dũng ngày nào cũng vắt óc nghĩ món ăn, ông ấy nói mùa hè này nhất định phải tích trữ rau khô, không thì đến mùa đông lại chẳng có gì để ăn.
Chúc Ba đang thái dưa muối, tiếng dao chạm vào dưa muối nghe lộp cộp, thái rất nhanh và các lát đều nhau.
Dưa muối là món ăn phải có mỗi ngày, sư phụ Chúc sẽ thêm gia vị rồi trộn với vừng trắng, một đồng một phần, ai đến cũng sẽ gọi một phần.
"Chúc Ba, làm tốt lắm!" Cố Yên nhìn một lát rồi khen.
Chúc Ba ngượng ngùng cười cười, gọi Cố Yên một tiếng "Chị".
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận