Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 567: Khó chơi (length: 7661)

"Ngươi!" Tần Chi thở phì phì trừng Cố Yên, "Thảo nào lão Tiền nói ngươi khó ưa, quả thật là quá khó ưa!"
Cố Yên sao có thể để Tần Chi lấn lướt?
"Không có ai khó ưa, cũng không phải đồ bỏ đi, không phân biệt được mà liền đi sinh con cho người ta!"
Tần Chi đập bàn một cái, "Cố Diễm Diễm, đừng tưởng ta không có cách gì trị ngươi, muốn đóng cửa cái công ty của ngươi trong một phút thì đừng có hòng!"
"Chỉ biết mỗi cái chiêu đó, có bản lĩnh thì hiện tại gọi người đến niêm phong công ty của ta đi!"
Tần Chi tức điên, nếu không phải Tiền Dịch Huy bảo đến, cô ta tuyệt đối không thèm đặt chân đến cái nơi này của Cố Yên.
Cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa.
"Vào đi." Cố Yên nói.
Là Đổng Tú Tú dẫn theo một cô gái vào, "Cố tổng, Lý Phương đến."
Cố Yên đẩy xấp tiền lẻ trên bàn cho Lý Phương, "Đếm xem tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Tần Chi hận nghiến răng, cặp mắt trừng Cố Yên, muốn lồi cả tròng mắt ra ngoài.
Rất nhanh Lý Phương đã đếm xong, "Cố tổng, tổng cộng là bảy trăm ba mươi hai đồng."
Cố Yên gật đầu, khớp với con số của cô. Cô cũng đếm là bảy trăm ba mươi hai đồng!
Cố Yên khoát tay với các cô, "Không có gì, làm phiền các cô rồi."
Sau khi hai người ra ngoài, Cố Yên nhìn Tần Chi, "Tần a di, còn thiếu tiền, làm phiền bù vào."
Tần Chi mặt mày tức thì bẽ bàng, sắc mặt khó coi muốn chết, "Không phải cô nói thiếu chút không sao sao?"
Cố Yên mỉa mai nói, "Thiếu tôi thì có thể bỏ qua, nhưng Tần a di, chẳng lẽ bà thiếu có hai trăm sáu mươi tám đồng thôi sao?"
Thật là có ý khi cầm hơn bảy trăm tệ, mà lại nói thành một nghìn, có phải bà ta nghĩ rằng cô không đếm tiền trước mặt bà ta không? Xin lỗi, việc đếm tiền ngay mặt này phải tùy vào người, cái loại như Tần Chi thì đích đáng thôi!
Cố Yên nhìn thấy tiền Tần Chi mang toàn là tiền hào đã sinh lòng cảnh giác, với cái đầu óc hạn hẹp của Tần Chi thì không qua nổi mắt cô.
Tần Chi mặt lạnh mở túi xách, từ trong đó lấy ra ba tờ một trăm tệ để lên bàn Cố Yên, "Chỉ là lúc lấy tiền tính nhầm, đáng gì mà cô mỉa mai người ta như vậy?"
Cố Yên thản nhiên đếm ra ba mươi hai đồng đưa cho Tần Chi, "Đây là dư, phiền bà cất kỹ."
Tần Chi đúng là nhặt ba mươi hai đồng kia cất vào túi, sau đó đứng lên, ngạo mạn nói, "Tiền đưa rồi, quần áo cũng đưa rồi, phiền cô nhắn với Tiền Mộng Dao, thích gì cứ việc lấy, đừng như kẻ trộm, làm cho mặt mũi mẹ kế ta đây mất sạch."
Ta nhổ vào!
"Chờ chút!" Cố Yên gọi Tần Chi lại, cầm lấy cái túi quần áo đặt trên bàn lấy toàn bộ quần áo trong ra, bất quá chỉ có hai cái áo ngắn tay mùa hè, loại vải rẻ tiền, vài đồng một cái, đừng nói Tiền Mộng Dao, ngay cả Lâm Nhã cũng không thèm mặc loại quần áo này từ lâu rồi.
Chất áo ngắn tay không tốt thì thôi đi, ít nhất cũng là đồ mới, bên dưới lại còn nhét hai cái quần màu đen, một cái váy, ba bộ quần áo này trên nhãn mác đều trống trơn, hoa văn vụn vặt, chất liệu sợi tổng hợp, không biết ai đã mặc rồi.
Hơn nữa size đều rất to.
Tần Chi nhìn Cố Yên giơ mấy bộ quần áo lên, không khỏi giận quá mà quát, "Ý cô là sao?"
Cố Yên châm chọc, "Tôi thì có ý gì được, không phải là xem bà mang loại quần áo nào đến à? Ừm, quả nhiên vẫn y như lần trước, đều mang đồ rách rưới tới!"
Tần Chi như nổi điên hét vào mặt Cố Yên, "Cô quá đáng rồi."
Cố Yên chân thành đưa điện thoại bàn tới, "Tôi không thích ai đó nói xấu sau lưng tôi, tốt hơn hết là bà cứ trực tiếp gọi cho chủ nhiệm Tiền để kiện tôi đi."
Tần Chi tức điên, không biết cô ta nghĩ gì mà vơ túi quần áo trên bàn giận dữ đi ra ngoài.
"Nhìn cái gì, nhìn nữa là móc mắt các người ra đó!"
Tần Chi vừa ra ngoài, đã nghe thấy tiếng gầm rú điên cuồng của cô ta bên ngoài.
Cố Yên kéo ngăn kéo bỏ một nghìn tệ kia vào, bản thân không ra gì, còn trách cái nọ cái kia, đúng là hết thuốc chữa.
Số tiền này dù là Tần Chi đưa tới, có nên đưa cho Tiền Mộng Dao hay không, Cố Yên vẫn phải hỏi ý kiến Tiền Mộng Dao, cô đoán là không muốn là nhiều.
Cố Yên không có cách liên lạc với Tiền Mộng Dao, phải đợi đến khi Tiền Mộng Dao viết thư hoặc gọi điện, cô mới có thể hỏi cô ta.
Sau này Tiền Mộng Dao gọi điện thoại tới, Cố Yên kể chuyện này cho cô nghe, Tiền Mộng Dao kiên quyết từ chối, cô nói tiền trợ cấp trường học phát đủ cho cô sinh hoạt rồi, hơn nữa trên người cô còn có một khoản tiền, dù không nhiều nhưng cơ bản cũng tiêu không hết.
Tiền Mộng Dao nói mình đã mười tám tuổi, Tiền Dịch Huy không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng hay chi trả sinh hoạt phí cho cô nữa, chỉ mỗi điểm này thôi cô đã không nhận rồi.
Cô nói nếu như tiền thực sự không đủ, cô sẽ tìm Thẩm Du Thành và Cố Yên xin, tuyệt đối sẽ không lấy một đồng nào của Tiền Dịch Huy.
Tiền Mộng Dao kiên quyết như vậy, Cố Yên cũng chỉ còn cách trả lại tiền cho Tiền Dịch Huy, nhưng lần này, Cố Yên không nhờ người khác đưa mà hẹn gặp mặt Tiền Dịch Huy, đích thân mang một nghìn đồng tới.
Nhìn Tiền Dịch Huy đã có chút dấu hiệu của người già, lại nghĩ đến Tần Chi với dáng người đẫy đà tươi rói kia, Cố Yên dường như đã thấy một màu cỏ xanh rì trên đầu Tiền Dịch Huy.
Tiền Dịch Huy vừa gặp mặt đã giở giọng chanh chua nói, "Cô đừng tưởng mình có thể làm chỗ dựa cho Mộng Dao, cô phải biết Mộng Dao họ Tiền!"
Cố Yên bình tĩnh nói, "Chủ nhiệm Tiền, hôm nay tôi hẹn gặp mặt ông không phải để cãi nhau, tôi nghĩ về chuyện của Mộng Dao, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách ôn hòa."
"Nói thì nói thôi!" Giọng Tiền Dịch Huy không được tốt lắm.
Cố Yên đẩy phong thư đựng một nghìn tệ tới, "Tiền này Mộng Dao không muốn, chút nữa ông lại mang về đi."
"Là nó không muốn hay là cô căn bản không đưa?"
Cố Yên lạnh mặt, đưa địa chỉ của Tiền Mộng Dao cho Tiền Dịch Huy, dõng dạc nói, "Ly gián quan hệ của ông với Tiền Mộng Dao, có chút lợi ích nào với tôi sao? Đây là địa chỉ của Mộng Dao, ông có thể tự mình đem tiền đến cho cô ấy, sau này nếu có đưa tiền hay đồ gì đều không cần thông qua tôi nữa. Thêm nữa, Mộng Dao đã quá mười tám tuổi, cô ấy là một người trưởng thành, hoàn toàn có thể tự lập, không cần ai làm chỗ dựa."
Nếu Tiền Dịch Huy không muốn nghe lời phải, Cố Yên cũng không khách sáo, trước khi đi, cô châm chọc nói, "Chủ nhiệm Tiền với Tần a di chỉ trích người khác thế nào, sao không tự nhìn lại bản thân xem có nguyên nhân gì, thử nghĩ xem vì sao Mộng Dao thà đi Ma Đô xa như vậy, cũng không chịu ở lại Tế Nam!"
Cố Yên vừa đi, Tiền Dịch Huy mới phản ứng lại được, "Tần a di" trong miệng Cố Yên là chỉ ai!
Vào cuối tháng Tám, lệnh điều động của Hoàng Thu Oánh được ban xuống, cô vẫn về lại bệnh viện tỉnh, vừa đúng lúc khoa sản và phụ khoa tách riêng, Hoàng Thu Oánh được bổ nhiệm làm chủ nhiệm khoa sản, coi như là thăng chức.
Đợi cô về Tế Nam thì đã là trung tuần tháng Chín.
Vốn là mùng 1 tháng 9 là cô đã phải về rồi, nhưng mấy bệnh nhi mà Hoàng Thu Oánh tiếp nhận trước đó tình hình không được ổn định lắm, cô không yên tâm giao cho người khác, cứ đợi đến trung tuần tháng 9, khi cô thu xếp ổn thỏa hết cho bệnh nhân của mình mới về Tế Nam.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận