Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 708: Không muốn thấy (length: 7806)

Lâm Nhã nghe Lâm Phúc Sinh nói thầm nghĩ, thảo nào quốc gia hiện tại bắt đầu đề xướng giáo dục toàn diện, bắt bọn trẻ đọc nhiều sách, học nhiều văn hóa, có văn hóa liền có thể có tư tưởng, liền có thể chính xác đối đãi vấn đề, nàng chỉ có thể nói cha nàng quá nhỏ nhen, dì út của nàng sao lại không để hắn ở lại Tề Nam chứ?
"Dì út sẽ không phản đối," Lâm Nhã nói, "Bất quá ta ngược lại có thể lại đi hỏi dì một chút, nói không chừng dì có ý tưởng hay hơn, ba nói đúng không?"
Nói thật, Lâm Phúc Sinh không quá muốn đi, hắn mang thịt heo từ nhà người bác qua, vốn dĩ sáng sớm lúc hắn đã bảo Cố Giang Hải mang cho nhà Cố Yên một nửa, nhưng Cố Giang Hải hôm nay không có đi đưa, nói để Lâm Phúc Sinh tự mình đi đưa.
Lâm Phúc Sinh không muốn gặp Cố Yên, hắn gọi điện thoại cho nàng mấy lần, mỗi lần gọi một lần khí thế của hắn lại giảm xuống vài phần, hắn thực sự sợ nàng.
Hắn liền không hiểu, năm đó ngốc tử, sao tự nhiên lại tốt lên rồi?
Vừa nghĩ, Lâm Phúc Sinh không khỏi giật mình, hắn đã không nhớ nổi Cố Diễm Diễm từng có bộ dáng gì.
"Ba ba?" Lâm Nhã lại gọi một tiếng.
Lâm Phúc Sinh cười ngượng nghịu, "Ta một người anh rể đi thăm em vợ, không quá thích hợp nhỉ."
"Sao lại không thích hợp chứ, nhà dì út còn có bà ngoại ở đấy, hơn nữa, mấy năm nay nhìn thì bà ngoại ông ngoại lo lắng cho ta với Tường Tường, nhưng thực tế phần lớn là dì út quản, xét về tình hay lý thì ba đều nên đến một chuyến."
Trong lời Lâm Nhã tuy không có trách cứ, nhưng cũng làm Lâm Phúc Sinh đủ khó xử, nói thật, nếu không phải lần này có ý định mang Lâm Nhã về thì có lẽ lần này hắn cũng không đến được Tề Nam.
"Hay là, tối nay con đi cùng ba một chuyến?"
"Nên vậy."
Lâm Phúc Sinh có chút chờ mong, nếu như hắn có thể ở lại thành phố thì đúng là một chuyện tốt đấy, những tin đồn nhảm trên đường cũng sẽ không nghe thấy, ở đây cũng không ai biết quá khứ của hắn, tự nhiên cũng sẽ không bàn tán về hắn "Không biết bà nội có đồng ý không nữa?" Đi một đoạn, Lâm Phúc Sinh lại thở dài.
"Ông bà nội còn khỏe, trước mắt chưa cần người hầu hạ, bác cả, chú hai đều ở bên cạnh, thỉnh thoảng qua chiếu cố một chút, sao làm khó được ông bà chứ? Hơn nữa, ba chỉ là ở đây làm việc, chứ đâu phải không về, sợ gì? Với cả, biết đâu Tường Tường sau này thi đậu đại học tốt, cũng ở lại Tề Nam làm việc, còn có thể ở Tề Nam lập gia đình đấy. Đến lúc đó đón ông bà nội lên, chẳng phải là càng làm cho ông bà hưởng phúc sao? Ba ơi, đến được bước này không dễ dàng, ba đừng nghĩ nhiều thế, chúng ta cùng cố gắng, chắc chắn ngày tháng sẽ tốt hơn bây giờ."
Lâm Phúc Sinh thấy có lý, hít sâu một hơi nói, "Tiểu Nhã, ba nghe con."
Lâm Nhã khẽ thở hắt ra, tâm tư nặng nề nhẹ nhõm đi nhiều, nàng cảm thấy mình thật may mắn sinh ra trong gia đình Cố gia như thế này, nếu như không có bọn họ ở sau lưng ủng hộ, có lẽ nàng đã luôn gặp khó khăn, đi vào ngõ cụt không có cách nào thoát ra, lại được hồi sinh.
Ba người Lâm Nhã về đến nhà, nhà đã chuẩn bị ăn cơm, một bát lớn rong biển hầm xương sườn, một sọt bánh bao chay, thơm nức mũi.
Cố Giang Hải còn mang rượu ra, chào hỏi Lâm Phúc Sinh, "Anh rể, hai chúng ta uống chút."
Lâm Phúc Sinh thật ngại ngùng, "Không uống, đã hẹn với Tiểu Nhã, tối đi nhà Diễm Diễm một chuyến," nói đến đây hắn dừng một chút, "Đem xương sườn mang cho bọn họ."
"Con muốn đến nhà cô chơi cùng Uyên Uyên." Liễu Tử kêu lên.
Trẻ con vừa nói chuyện, không khí liền náo nhiệt.
Mạnh Lan trừng mắt với nàng, "Cái gì mà chơi với Uyên Uyên, con là thèm ăn chứ gì."
"Con không có," Liễu Tử nói, "Con với chị hai hôm nay mua pháo, con muốn đi chơi pháo với Uyên Uyên!"
Mạnh Lan giật mình, "Mai Tử, sao con không trông em, chơi cái này nguy hiểm lắm."
"Đồ chơi trẻ con thì có thể nguy hiểm đến đâu? Uyên Uyên là con trai, sợ gì," Cố Khải Trung lên tiếng, "Ăn cơm, Giang Hải, con rót cho Phúc Sinh, uống ít thôi, uống xong thì pha trà uống sẽ hết hơi rượu."
Mạnh Lan có chút xấu hổ nói, "Ba, hay là con cũng đi, con may cho Uyên Uyên với bà cụ cái mũ, tiện thể đưa qua luôn."
Quanh năm suốt tháng, nhà trên nhà dưới đều nhận từ Cố Yên không ít ân tình, biếu tiền biếu quà, cả nhà họ Thẩm không ai là không quen, cũng chỉ có thể làm chút gì đó tỏ lòng thành thôi.
Cố Khải Trung đáp, "Ừm, đi đi."
Nhà Cố đông người, trong trong ngoài ngoài náo nhiệt cực, nhà Thẩm cũng náo nhiệt không kém.
Bác cả Thẩm Du Thành và bác cả dâu dẫn Thẩm Du Minh về ăn Tết, vốn dĩ nói là ở tại nhà cũ, nhưng nhà cũ bên kia lạnh lẽo, người giúp việc cũng đều về quê ăn Tết, cho nên đều ở nhà Thẩm Du Thành.
Chỉ là lúc Mạnh Lan đến thì bà cụ nhà họ Thẩm còn đang cùng bác cả dâu làm sủi cảo, Thẩm Uyên cũng đang cầm chày cán bột phụ giúp cán vỏ sủi cảo, Thẩm Du Thành với bác cả đang nói chuyện phiếm, chỉ có Cố Yên là không có ở nhà.
Mọi người nhà Thẩm đều không biết chuyện Lâm Phúc Sinh đến, thấy hắn vác nửa cây quạt thịt heo đến thì giật cả mình.
Bà cụ nhà họ Thẩm ngạc nhiên nói, "Sao lại mang nhiều thịt đến vậy, vất vả, vất vả rồi."
Lâm Phúc Sinh ngượng ngùng nói, "Nhà ở quê nuôi heo, ăn ngon, trời lạnh có thể để được lâu, cứ từ từ mà ăn."
Bà cụ bảo Thẩm Du Thành nhận lấy, lại gọi pha trà, Mai Tử, Liễu Tử sớm đã dẫn Thẩm Uyên đi ra ngoài chơi pháo rồi.
"A Thành, con gọi điện thoại cho Diễm Diễm xem khi nào con bé xong việc."
"Bà, Diễm Diễm đi làm gì vậy, sao còn chưa về?" Mạnh Lan hiếu kỳ hỏi.
"Quanh năm suốt tháng mỗi Diễm Diễm nhà ta là bận rộn nhất, mọi người đều được nghỉ, bọn họ lại không nghỉ được, mấy hôm nay cứ họp miết, còn nói là muốn lập kế hoạch phát triển chiến lược đầu tư cho năm tới."
Thẩm Du Thành gọi điện thoại xong trở về, nói, "Xong việc rồi, sắp về đến nơi, chị dâu, anh rể, mọi người uống trà."
Mạnh Lan xắn tay áo nói, "Để em đi làm sủi cảo."
"Đừng đừng, chúng ta chỉ làm ít để sáng mai ăn thôi," bà Giang ngăn Mạnh Lan, "Các con cứ ngồi đi, quanh năm suốt tháng các con cũng đủ bận rồi, đến dịp này tranh thủ nghỉ ngơi đi."
"Cũng không sao ạ, cũng không thấy mệt lắm."
"Dù sao cũng là người trẻ, nghỉ ngơi hai ngày đi, sang mùng mười lăm lại mở cửa chứ?"
"Đến mười lăm sau lại mở, nếu không sẽ không có khách."
"Thế nào, đồ ăn Tết đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đều chuẩn bị xong cả rồi."
Có bà Giang ở đấy thì mãi không hết chuyện.
Đang nói chuyện thì Cố Yên về.
Cố Yên mặc áo khoác da lộn màu kaki, bên trong là áo len cổ cao màu trắng, tóc búi, tay xách một túi da màu đen, sắc mặt lạnh, vừa vào cửa đã làm cả đám người ngây người.
Vẫn đứng ở cửa, nhìn một phòng đầy người mới nhớ ra mình đã tan làm.
Cả người Cố Yên như thả lỏng, mặt cũng hòa nhã hơn mấy phần, "Đông vui nhỉ, chị dâu," nhìn sang Lâm Phúc Sinh thì nàng dừng lại, ánh mắt lại sắc bén hơn, sao hắn lại đến Tề Nam?
Lâm Phúc Sinh đối mặt với ánh mắt của Cố Yên thì ngượng ngùng cười, không dám lên tiếng, trước mặt Cố Yên hắn cảm thấy lưng mình oằn xuống, vai rụt lại, cả mặt cũng cứng đờ.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận