Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 158: Không cho người ta lưu đường sống (length: 7626)

Thẩm Du Thành liếc mắt nhìn ra vào rồi mới nhỏ giọng nói, "Diệp Như Phỉ không vừa mắt nàng, nên đã điều nàng đến phòng tiêu độc rồi."
Ta thiệt tình là ái ngại! Cố Yên nhịn không được kinh hô, quả thật là ác nhân tự có ác nhân trị, cái phòng tiêu độc kia chắc chắn là không thể so với khoa phụ sản rồi.
Nhưng Diệp Như Phỉ cũng xem như là nhân từ đấy, sao không trực tiếp đuổi Ngụy Thư Nhiên luôn?
Mắt Cố Yên lấp lánh như sao, "Nàng đắc tội gì nàng ta?"
Thấy Cố Yên bộ dạng hóng hớt, trong mắt Thẩm Du Thành cũng có ý cười, nhỏ giọng nói, "Nghe nói lúc ăn cơm ở nhà ăn, Ngụy Thư Nhiên và nàng ta cãi nhau, ta không thấy."
"Nhìn không ra nha, Ngụy Thư Nhiên ngông cuồng như vậy, một chút cũng không giống kiểu người cúi đầu trước thế lực ác đâu."
"Sao lại thế, khi đó Diệp Như Phỉ đeo khẩu trang, Ngụy Thư Nhiên căn bản không nhận ra."
Haiz, cũng được, Cố Yên vẫn là đánh giá cao Ngụy Thư Nhiên rồi.
"Ngươi còn lên không?"
Cố Yên gật đầu, cong khóe miệng lên, "Vậy ta đi tìm Tiểu Hoàng cho nàng một bất ngờ, đúng rồi, ngươi giúp ta hỏi chuyện chi giả thế nào rồi?"
"Hỏi rồi, sư huynh ta nói bệnh viện hiện tại có một nhà đang chuẩn bị hợp tác với nhãn hiệu chi giả, là từ bên đảo kia qua đây, bọn họ muốn thiết lập cơ quan ở bên này, trước mắt cũng coi như đang mở rộng, sư huynh nói đều là người nhà cả, nên không đến bệnh viện, đến lúc đó hắn đưa ra phương án, trực tiếp đặt theo mẫu từ cơ quan bên kia, chỉ có điều giá hơi mắc."
"Bao nhiêu tiền?"
"Chỉ riêng chi phí cũng đã tốn đến hai ngàn tệ rồi."
"Cũng được, cũng được," Cố Yên thật vui vẻ, nhãn hiệu này chắc hẳn là nhãn hiệu mà cô và Thôi Khải Chấn đã nói đến, "Vậy khi nào thì có thể đưa người qua đây?"
Thấy Cố Yên cười vui vẻ, khóe miệng Thẩm Du Thành cũng mang theo ý cười, "Sư huynh ta nói càng nhanh càng tốt, lắp sớm có thể sớm tập luyện, có lợi cho cơ thể và tâm lý của bệnh nhân."
"Được, ta hiểu rồi." Cố Yên vẫy vẫy tay với Thẩm Du Thành, "Ta đi đây, ngươi mau lên đi."
Cố Yên nói xong xoay người rời đi, Thẩm Du Thành muốn nói "Giữa trưa ta cũng cùng các ngươi ăn cơm", nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thì nàng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hơn nữa rất nhanh bên ngoài liền vang lên tiếng Khang Dược Tiến, "Diễm Diễm, sao em không chờ thêm chút nữa?"
"A, việc đã nói xong rồi."
"Sắp giữa trưa rồi, anh mời em ăn cơm nhé."
Cố Yên kinh ngạc một chút, lập tức cự tuyệt, "Không cần đâu, không cần đâu, tôi còn có việc phải đi trước đây."
Đồng nghiệp của Thẩm Du Thành cũng quá nhiệt tình rồi, thật sự không chịu nổi mà, Cố Yên vội vàng chạy lên cầu thang, mới hơi chậm bước chân, vừa gặp mặt liền muốn mời người ta ăn cơm, chắc là có ý đồ, sau này cô vẫn là ít đến đây thôi.
Vào khoa phụ sản đi thẳng đến văn phòng của Hoàng Thu Oánh, lâu rồi không gặp, cũng khá là nhớ nàng ta, cửa văn phòng của nàng mở ra, cô ló đầu vào xem một chút, nhưng không có ai, vừa vặn có y tá đi qua, Cố Yên hỏi một câu, y tá bảo Cố Yên đợi một lát, nói chủ nhiệm Hoàng đã vào phòng sinh rồi.
Cố Yên nghĩ đứng ở trước cửa văn phòng Hoàng Thu Oánh chờ cũng không hay, nên đi ra phía cuối hành lang kia chờ, phía đó có cửa sổ, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện thật sự là không dễ ngửi, cô muốn hít thở không khí.
Kết quả vừa đi đến phía đó, liền nghe được có người đang bàn luận ở phòng thanh khiết cuối hành lang.
Là giọng của Ngụy Thư Nhiên, giọng nàng ta yếu ớt, hoàn toàn không còn vẻ phách lối trước kia: "Phòng tiêu độc căn bản không phải chỗ để người ở, cô nhìn tay tôi xem, sắp bị thuốc khử trùng làm cho lở hết rồi."
Giọng Bạch Tình rất bình tĩnh, "Bình thường cô đeo găng tay vào đi, không thì da còn khó chịu hơn đấy."
"Cô biết cái gì, trên vật tư keo kiệt với chúng tôi, dùng bao tay nhiều một chút cũng bị soi mói, mỗi tuần đều quy định số lượng, căn bản không đủ dùng," Ngụy Thư Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, "Bọn người này đúng là xấu xa, còn ngày nào cũng cô lập tôi, toàn những thứ dơ bẩn khó chịu nhất đều giao cho tôi, tôi làm cái quái gì chứ."
"Thư Nhiên, tôi có găng tay, cô đợi tôi đi lấy cho cô một hộp, dùng xong cô lại tới."
"Bạch Tình," giọng Ngụy Thư Nhiên bắt đầu cầu khẩn, "Gia đình cô làm trong hệ thống chữa bệnh, vốn dĩ tôi chỉ là y tá, cô xin giúp tôi một tiếng để đưa tôi ra ngoài cũng là chuyện dễ thôi, hai chúng ta chơi thân với nhau như vậy, cô cũng không nhẫn tâm nhìn tôi chịu khổ đâu đúng không?"
Má, Cố Yên tức giận bừng bừng, cái con Ngụy Thư Nhiên này thật sự là xấu xa, lại còn muốn kéo Quý Bạch Tình xuống nước, Diệp Như Phỉ quá khoan dung với nó rồi!
Ánh mắt Cố Yên khẽ rung lên, đưa tay đẩy cửa phòng thanh khiết ra, tiếng van nài của Ngụy Thư Nhiên đang túm lấy cánh tay Quý Bạch Tình lập tức im bặt.
"Diễm Diễm tỷ!" Quý Bạch Tình kinh ngạc, "Sao chị lại đến đây?"
"Chất lượng cửa này không tốt, không cách âm," Cố Yên nhìn Ngụy Thư Nhiên cười, "Thật ngại quá, nghe thấy hết rồi, cô Ngụy tự mình gây chuyện, cầu người khác giúp mình giải quyết không hợp lý đúng không?"
Ngụy Thư Nhiên buông Quý Bạch Tình ra, mặt tối sầm, "Liên quan gì đến cô, đừng xen vào chuyện người khác!"
"Người khác thì là chuyện rảnh rỗi, nhưng Bạch Tình thì không phải! Thế lực của Diệp tiểu thư lớn như vậy, ai dám đắc tội chứ? Cô làm vậy không phải là cầu người giúp, mà là đẩy người ta vào hố lửa đấy. Loại người như cô thì xem là bạn được sao, cô đang hại bạn mình đấy."
Ngụy Thư Nhiên nắm chặt tay, "Cô đừng ép tôi, ép quá hóa liều đấy."
Cố Yên tiến lên một bước bắt lấy tay Ngụy Thư Nhiên, dọa Ngụy Thư Nhiên vội vàng giật tay ra, "Cô muốn làm gì?"
Cố Yên nhìn nàng ta cười lạnh, "Không phải cô muốn cá chết lưới rách sao, tôi đi cùng cô tìm Diệp Như Phỉ đây!"
Ngụy Thư Nhiên dùng sức hất Cố Yên ra, "Cô bị bệnh à!"
"Tôi bị bệnh chỗ nào?" Cố Yên hỏi lại, "Tôi bình thường lắm đó, oan có đầu nợ có chủ, tôi phải đi tìm gốc rễ của vấn đề chứ, cô kéo Bạch Tình ở đây khóc lóc cũng giải quyết được gì đâu!"
Ngụy Thư Nhiên tức đến độ muốn hét lên, nàng ta nhìn về phía Quý Bạch Tình, nước mắt lã chã rơi xuống, "Bạch Tình, tôi và cô quen nhau lâu như vậy rồi, chúng ta luôn là bạn tốt mà, cô trơ mắt nhìn cô ta bắt nạt tôi như vậy sao?"
"Đừng có đạo đức bắt cóc người khác đấy!" Cố Yên đứng bên cạnh lạnh lùng nói, "Tôi bắt nạt cô à, tôi đang muốn giúp cô đấy chứ, tôi giúp cô cùng đi tìm Diệp Như Phỉ, không được sao?"
Ngụy Thư Nhiên nghiến răng, gào vào mặt Cố Yên, "Họ Cố, cô ức hiếp người!"
Cố Yên cười lạnh, "Chuyện của mình không nghĩ cách giải quyết, lại còn cầu người khác giúp đỡ, lại còn đạo đức bắt cóc nữa chứ! Ngụy Thư Nhiên, cô cho rằng chỉ mình cô là thông minh à? Chuyện này tôi sẽ không để Bạch Tình giúp cô giải quyết đâu, cô đừng tính toán gì nữa, xảo trá gây chuyện, hễ nơi nào chúng ta gặp xui xẻo, tôi sẽ thuê mấy chục bà cô trên chợ, ngày nào cũng chặn ở bệnh viện cô kể cho Diệp Như Phỉ nghe, cô đi khắp nơi bôi nhọ cô ấy!"
Quý Bạch Tình há hốc mồm kinh ngạc, đây mới đúng là Cố Diễm Diễm này, không, Cố Diễm Diễm thì là hung hăng càn quấy, da mặt dày vô lại, bây giờ nàng một câu nọ một câu kia, vòng vòng vây lấy người ta, quả thực là bịt hết mọi đường lui của người khác mà!
"Bạch Tình!" Ngụy Thư Nhiên tức đến toàn thân run rẩy, gọi Quý Bạch Tình, "Bạch Tình, tôi muốn nghe cô một câu thôi!"
- Các bảo bối xin lỗi, bởi vì hôm nay có chút việc bận nên chậm trễ gõ chữ, tạm thời đăng một chương, những chương còn lại sẽ bổ sung vào khoảng 12 giờ trưa, cảm ơn mọi người đã thông cảm, a a đát (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận