Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 370: Dự tiệc (length: 8242)

Cố Yên không thể đối diện Cận Trạch một cách thẳng thắn, nhưng Hoàng Thu Oánh là bạn tốt của nàng, ít nhất trước mắt Hoàng Thu Oánh là người khiến người ta vô cùng kính nể, nên Cố Yên dám nói với nàng những lời xuất phát từ tận đáy lòng.
"Ý của ta là chỉ cần là xưởng thuốc chính quy sản xuất dược phẩm, có thể đảm bảo dược hiệu, ai vào cũng được nhưng giá cả phải thấp, cứ nói thẳng với họ giá cao thì không bán. Ai thuốc tốt, ai giá rẻ thì dùng của người đó. Thái độ của ngươi nhất định phải cứng rắn một chút, ngươi phải cho người ta biết, ngay từ đầu ngươi đã không phải người dễ trêu chọc, đồ của ai cũng không muốn, đưa tiền đưa vật quá nhiều thủ đoạn, ngươi phải luôn luôn đề phòng."
Hoàng Thu Oánh đau đầu cười khổ: "Diễm Diễm, ta có chút hối hận khi nhận chức vụ này, sao lại thấy đáng sợ vậy?"
Cố Yên cổ vũ nàng: "Không đáng sợ chút nào, thời gian dài rồi, danh tiếng của ngươi nổi lên, mọi người đều sợ ngươi. Còn chuyện tiền bạc, tuyệt đối không được dính vào, có một lần là sẽ có lần thứ hai. Có chuyện gì ngươi cứ gọi điện thoại cho ta bất cứ lúc nào, ta sẽ cùng ngươi nghĩ cách giải quyết."
Lời của Cố Yên khiến nội tâm Hoàng Thu Oánh an tâm hơn nhiều.
"Thu Oánh, bây giờ ngươi không thể sợ hãi, ngươi dù có giả vờ cũng phải tỏ ra bộ dáng ngươi là người lợi hại nhất trên trời dưới đất, để không ai dám đến gần ngươi. Còn nữa, người đáng tin nhất trên đời này là chính mình, những người khác không ai đáng tin cả, chỉ nên tin vào bản thân mình!"
"Được," Hoàng Thu Oánh hít sâu một hơi, nắm chặt ống nghe điện thoại, ánh mắt kiên định: "Ta biết phải làm thế nào rồi."
"Ta luôn ở đây, khi nào cần ta, cứ gọi điện thoại cho ta, à phải, lúc ngươi nhậm chức, Diệp Như Phỉ có phản ứng gì không?"
"Ta cũng cố ý để ý một chút, cô ta tạm thời chưa có phản ứng gì."
"Ta nghĩ người muốn thách thức quyền uy của ngươi có thể là cô ta, ngươi phải cẩn thận lưu ý."
"Ừ, ta cũng nghĩ vậy, ta phải chuẩn bị đi họp, có chuyện gì ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi."
"Được."
Qua điện thoại, Cố Yên nghe được giọng điệu sợ hãi của Hoàng Thu Oánh, sau khi nói chuyện một lúc, cô ấy đã khá hơn rồi, đoán chừng là cô ấy mới nhận công việc nên nhất thời chưa có đầu mối mà thôi.
Dù đã gọi điện thoại, Cố Yên vẫn cẩn thận viết một lá thư gửi cho Hoàng Thu Oánh, những điều nói qua điện thoại có thể một thời gian sẽ quên, nhưng chữ viết trên giấy thì có thể lấy ra xem bất cứ lúc nào, sẽ không quên được.
Cố Yên hy vọng, Hoàng Thu Oánh mãi mãi là một Hoàng Thu Oánh thuần túy!
Trước kia vì vấn đề hàng hóa, Bạch Vân Long nói muốn đặt một bàn mời nàng cùng Tiểu Tề ăn cơm, Cố Yên cũng không để trong lòng.
Trên thương trường, khách sáo, thật giả lẫn lộn, người thật lòng mới là người thua cuộc.
Nhưng không ngờ Bạch Vân Long còn rất nghiêm túc, Tiểu Tề vừa tới, hắn liền liên hệ Tiểu Tề và nàng muốn cùng nhau ăn cơm, địa điểm mời khách là tại Hoàng gia vườn hoa, chuyên về hải sản, nghe nói hải sản ở đó đều là do nhà hàng của họ nửa đêm ra biển lấy hàng về, đều là hàng tươi sống.
Nhà hàng Hoàng gia vườn hoa mới mở không lâu, Cố Yên còn chưa từng tới ăn, nghe nói rất đắt.
Nếu hải sản là nửa đêm ra biển lấy hàng về, vậy chắc chắn là đắt rồi.
Tiểu Tề lái xe cùng Cố Yên đến nhà hàng Hoàng gia vườn hoa.
Dạo gần đây Tiểu Tề hoặc là ra ngoài công tác chạy việc kinh doanh phế liệu hoặc là chạy các công trường xây dựng để kiếm mối cho công ty xây dựng của mình, đã mấy ngày không gặp, hai người ngồi trên xe tất nhiên phải nói chuyện về những chuyện xảy ra gần đây.
"Vụ của lão bản Nhăn vẫn chưa giải quyết xong sao?"
"Vụ kiện có nhanh vậy đâu, vụ Trâu tổng kiện Chu Mỹ Hồng tống tiền còn chưa có kết quả, đoán chừng tuần sau thiết bị sẽ đến, đang muốn nhanh chóng đưa vào sản xuất."
"Ngày ngày tốn kém đều là tiền," Tiểu Tề thở dài: "Tốc độ kiếm tiền xa xa không theo kịp tốc độ tiêu tiền!"
"Cậu phải nhìn vào lợi nhuận lâu dài chứ, công ty xây dựng của tôi hiện tại không phải cũng bắt đầu có lãi rồi sao?"
"Kiếm đều là tiền của nhà mình, haiz, công trường của cậu giờ sao rồi?"
"Hai tầng đã xong, bây giờ đang làm tường ngoài, tường ngoài có chút khó làm. Tiểu Tề, tôi thấy Bạch Vân Long này đầu óc chậm chạp quá, cậu nói xem hắn như vậy thì sao có thể kinh doanh vật liệu xây dựng lớn đến vậy?"
Tiểu Tề cười: "Thực ra Long ca không phải là ông chủ lớn thật sự, anh trai của hắn là Bạch Vân Phi mới đúng."
Từ miệng Tiểu Tề, Cố Yên biết được câu chuyện của hai anh em Bạch Vân Phi, Bạch Vân Long.
Hai anh em sinh vào thời kỳ thiên tai, cha mẹ mất sớm, hai anh em nương tựa vào nhau, đi theo tàu hỏa trộm than kiếm sống, có người canh bên đường tàu chuyên cướp than của bọn trẻ, mới đầu đám trẻ nhút nhát bị người ta dọa cho sợ hết cả hồn. Bạch Vân Phi có đầu óc, Bạch Vân Long có sức lực, sau đó Bạch Vân Phi tập hợp tất cả đám trẻ lại đánh một trận với đám người cướp than của bọn chúng, cứ cướp một lần lại đánh một lần, dần dần không ai dám cướp nữa.
Về sau, Bạch Vân Phi cảm thấy trộm than chỉ có thể giúp hai anh em không chết đói, nên bắt đầu nghĩ chuyện khác, hai người cái gì cũng từng làm từ buôn bán đầu cơ tích trữ phiếu lương thực, đánh bạc, buôn cát sỏi nói chung cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó. Chuyên làm về vật liệu xây dựng là mấy năm gần đây mới bắt đầu.
Cố Yên nghe xong cảm thấy thật cảm khái, hóa ra sau lưng sự thành công đều có những câu chuyện khiến người ta cảm thán!
Rất nhanh đã đến Hoàng gia vườn hoa, Tiểu Tề đi đỗ xe, Cố Yên đứng đợi anh ở cửa nhà hàng.
Cửa nhà hàng Hoàng gia vườn hoa, cách khách sạn Nam Giao không quá xa.
Thực ra những năm tám chín mươi của thế kỷ trước, thành phố chưa phát triển toàn diện ra bên ngoài, nên các khu trong thành phố đều rất gần nhau.
Nếu nhìn bằng con mắt của bây giờ, bên ngoài Hoàng gia vườn hoa quả thật rất xa hoa, cửa kính xoay phía trên có treo bảy chữ lớn mạ vàng "Khách sạn lớn Hoàng gia vườn hoa", trước cửa còn có nhân viên lễ tân mặc sườn xám đứng đón khách, vừa nhìn thấy dáng vẻ này thì biết không phải người bình thường có thể ăn được ở đây.
Cố Yên đợi Tiểu Tề đến, hai người cùng nhau đi vào, Tiểu Tề nói: "Một lát chúng ta xem thử giá cả để có thêm lựa chọn khi chiêu đãi khách hàng."
"Chắc chắn giá không hề rẻ rồi."
Nhân viên lễ tân cất tiếng chào mừng, vừa vào đại sảnh đối diện là một ngọn núi giả, trên đó có thác nước nhân tạo, phía dưới là một cái ao nước lớn, nuôi vài con cá chép. Đi vòng qua hòn non bộ phía sau, bên trái là quầy thu ngân, đối diện quầy thu ngân có một bể cá lớn, trong đó cũng nuôi cá chép.
Chà, khung cảnh này quả thật là hoành tráng!
Hai người vừa đi vào trong, chưa kịp nhìn kỹ, Bạch Vân Long từ bên trong ra đón họ.
"Tề tổng, ở bên này."
Cậu trai dẫn Tiểu Tề và Cố Yên vào phòng riêng.
Bước vào bên trong, Cố Yên phát hiện không chỉ có Bạch Vân Long, mà còn có một người đàn ông trung niên trông lớn hơn anh ta ba bốn tuổi, người đàn ông kia gầy gò, có điểm tương tự về mặt ngoại hình với Bạch Vân Long nhưng dáng người của anh ta và vóc dáng cao lớn của Bạch Vân Long tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Chỉ là người đàn ông đó mặc áo sơ mi, ngồi ngay ngắn tại chỗ thoạt nhìn còn khá nho nhã, nhìn kỹ mới thấy, trong ánh mắt của anh ta toàn là sự tinh ranh, người này có lẽ là anh trai của Bạch Vân Long - Bạch Vân Phi.
"Ấy, anh hai!" Tiểu Tề vừa đặt chai rượu mang theo lên bàn vừa có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Anh hai, chuyện lớn gì mà anh còn đích thân đến vậy?"
Tiểu Tề thật sự là không giống như trước kia, đổi lại trước đây, chắc chắn anh sẽ không dùng giọng điệu nịnh hót kiểu này để nói chuyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận