Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 240: Không thể một mặt lấy kiếm lấy lợi nhuận mục đích (length: 7829)

Cố Yên hít sâu một hơi, giải thích, "Cái ngành nghề của chúng ta trước đây không có ai làm cả, cũng không có tiêu chuẩn nào, nên tiền hoa hồng hiện tại là 3% tiền lương cá nhân của họ, mười đồng thì ba hào."
Nói nhiều tất lỡ lời, Cố Yên không vội vã nói quá chi tiết về hoa hồng, nàng hơi bình tâm lại, nén sự lo lắng, vẻ mặt càng trở nên bình tĩnh.
Vị lãnh đạo lớn gật đầu, "Thường Thanh!" Ông ta gọi người đang ghi chép bên cạnh.
Người kia lập tức ngừng bút, cung kính đáp lời, "Thư ký Tề."
"Nhớ lấy những gì người đồng hương nói, lát nữa liên hệ với bên quận, nên cứu tế thì cứu tế."
"Không dám, không dám," ông lão thấp bé vội khoát tay, "Tôi không đòi hỏi gì, tôi không đòi hỏi gì."
Cố Yên nghĩ rồi nói, "Lãnh đạo, hay là chuyện này để tôi xử lý đi, xử lý xong xuôi tôi sẽ báo cáo với bí thư Hà."
Vị lãnh đạo gật đầu.
"Lãnh đạo." Lúc này, một người đội mũ đen trong đám đông lên tiếng, "Tôi có thể nói vài lời không?"
Cố Yên thật sự không sắp xếp người nào, vì nàng không quá coi trọng chuyện này, nàng nghĩ công nhân cứ làm việc như bình thường, kể cả họ có muốn đến thị sát cũng không đến sớm như vậy, ai ngờ họ thật sự tới.
"Lão ca, xin mời lên phía trước."
Những người làm thuê tự động mở đường.
Người đội mũ đen đi lên phía trước nói, "Thưa lãnh đạo, tôi làm ở đây từ năm ngoái."
"Lão ca, anh cứ nói."
"Ở đây việc nhiều, chỉ cần chịu khó thì không có lúc nào nghỉ cả. Tiền công thì nói trả ngay là trả ngay, nói làm xong việc là trả ngay, nếu có người không trả tiền thì ông chủ giúp chúng tôi đòi, không bao giờ bị nợ. Ông chủ cũng tốt, tối hôm trước giao việc cho là chúng tôi đã có việc làm, có thể yên tâm ngủ một giấc. Tuy chúng tôi phải trả hoa hồng nhưng mà chỗ này đáng tin."
Vị lãnh đạo lớn hỏi, "Vậy anh không thấy hoa hồng cao sao?"
"Ôi dào, bớt hút vài điếu thuốc là có, mọi người có phải vậy không?"
Khá nhiều người đồng thanh hô "Phải"!
Ôi chao, người này có sức lay động thật!
Hơn trăm người cùng nhau hô lớn, thật khiến người phấn chấn!
Cố Yên để ý người này, nàng và Tiểu Tề đang muốn thành lập đội xây dựng, nhất định phải kéo được anh ta về.
"Lão ca, tôi có thể hỏi anh một tháng kiếm được bao nhiêu không?"
"Năm ngoái, tháng nhiều nhất tôi làm hai mươi ngày được hơn ba trăm tệ!"
"Ôi, lương anh còn cao hơn cả cán bộ!"
Người đội mũ đen cười ha ha hai tiếng, "Tôi làm việc cũng mệt chứ bộ, có khi làm xây dựng cơ bản phải mười hai tiếng một ngày, tốn sức như vậy thì số tiền đó đâu có lỗ!"
Cố Yên đứng bên cạnh kịp thời bổ sung, "Năm nay lương nhân công của chúng ta ít nhất là mười hai đồng một ngày, năm ngoái là mười đồng, tùy vào vị trí công việc khác nhau mà tiền công cũng khác nhau."
Vị lãnh đạo gật gù, "Nhìn chung thu nhập đang tăng lên, đúng không?"
Cố Yên cười khẽ, "Đúng vậy, kinh tế phát triển thì thu nhập của mọi người cũng phải tăng lên."
Vị lãnh đạo có chút bất ngờ với câu trả lời của Cố Yên nhưng mặt không biểu lộ gì, ông ta nhìn xung quanh, thấy càng ngày càng có nhiều người làm thuê, ông hỏi Cố Yên, "Họ cứ phải đợi ở đây mãi sao?"
Cố Yên đã thoát khỏi cảm giác thấp thỏm lúc nãy, "Khi nào đủ người một tổ là có thể xuất phát."
Vị lãnh đạo gật đầu, "Cô nói với người của mình, để mọi người đi làm nhanh đi."
Cố Yên nghe vậy vội gọi A Thanh đang đợi trong đám người qua, bảo họ cứ chia theo tổ rồi đi làm.
Khi đoàn người bắt đầu hành động, có người đi ra, cũng có người còn nán lại.
Vị lãnh đạo lớn gật gù, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi về phía văn phòng, vừa đi vừa hỏi tình hình Cố Yên, lúc nói chuyện thì đã vào đến văn phòng.
Thực ra văn phòng của họ rất đơn sơ, không có cả bàn họp đàng hoàng, để không bị mất mặt, cái bàn đang dùng đều là gom góp, không cùng màu cũng không sao, trải cái khăn bàn lên là xong chuyện.
Ghế thì cái cao cái thấp, cái vuông cái tròn, không phải là nơi tiếp đón lãnh đạo.
"Bên chúng tôi hơi đơn sơ, lãnh đạo uống trà."
Cố Yên rót trà đưa cho từng vị lãnh đạo, ly chén đều mới mua nhưng chỉ là để bài trí, không ai thật sự uống cả.
Vị lãnh đạo lớn nhìn xung quanh rồi nói với Cố Yên, "Đừng vội, ngồi xuống chút đi, chúng ta nói chuyện chút, ngày nào cũng nhiều nhân viên vậy sao?"
Người cầm sổ ghi bên cạnh vẫn luôn ghi chép không ngừng.
Cố Yên ngồi bên dưới người ghi chép, trả lời, "Cũng xấp xỉ thôi, nhưng hôm nay là có chủ ý tập trung một ít, những việc có thời hạn hơi dài thì người ta không cần phải tập hợp ở đây mà đến thẳng nơi làm việc luôn."
"Không ngờ những người làm thuê như vậy mà các cô làm được thành tựu, đây đâu phải là một nhóm nhỏ!"
Cố Yên nghiêm túc nói, "Tôi cũng xuất thân từ nông thôn, không có bối cảnh cũng không có bằng cấp, tới thành phố chỉ muốn kiếm miếng ăn, vì tôi hiểu rõ những người này, biết nhu cầu của họ là gì nên tôi mới cùng đối tác của mình lập ra trung tâm điều phối này."
"Cô còn có đối tác?" Vị lãnh đạo hỏi.
"Đúng vậy, là một thanh niên," lúc nãy ở ngoài Cố Yên không thấy Tiểu Tề đâu, nàng cứ tưởng anh ta ở trong phòng, ai ngờ trong phòng cũng không có, người không có ở đây, nàng cũng không thể tìm quanh, nên nói, "Hiện tại trung tâm điều phối của chúng tôi có nhiều tài nguyên là nhờ công đối tác của tôi chạy việc lúc ban đầu, nếu không có công sức của anh ấy lúc đó thì cũng sẽ không có quy mô như hiện nay, cũng sẽ không có nhiều người tin tưởng gửi gắm như vậy."
Vị lãnh đạo gật đầu, "Không sai, vậy bước phát triển tiếp theo của các cô là gì? Hay là cứ định làm như vậy mãi?"
"Không phải, chúng tôi vẫn có kế hoạch dài hạn. Hiện tại kinh tế thị trường đang rất sôi động, doanh nghiệp tư nhân cũng ngày càng nhiều, tôi muốn trung tâm điều phối của chúng tôi trở thành một nền tảng cung cấp việc làm cho mọi người, nói cách khác không chỉ những người tạm thời làm việc có thể tìm việc làm ở đây mà những người khác cũng có thể tìm được việc làm như kế toán, lái xe, nhân viên kinh doanh, phục vụ viên v.v., để khi mọi người thất nghiệp sẽ không hoang mang."
Vị lãnh đạo chăm chú lắng nghe, "Mục tiêu rất chính xác, cũng rất có ý nghĩa." Ông nói tiếp với mọi người, "Vừa rồi vị tổng giám đốc này đã nói rất rõ ràng, hôm nay một chuyến, mọi người có ý tưởng gì thì cứ nói thoải mái."
Có người hắng giọng lên tiếng, "Thư ký Tề, hiện nay đang xây dựng lại, tư nhân nhận thầu doanh nghiệp ngày càng nhiều, nhân viên nghỉ việc cũng tăng lên không ngừng, nền tảng này có thể cung cấp cơ hội việc làm cho mọi người, tôi thấy rất tốt. Nhưng vừa rồi có người cũng nhắc đến vấn đề hoa hồng, với tư cách người phụ trách doanh nghiệp, tôi cảm thấy có thể xem xét lại vấn đề thu phí này, nên thực sự phục vụ đến người dân, không thể một lòng vì mục tiêu kiếm lợi nhuận."
- Các bảo tử, chương hai đã ra lò, làm phiền mọi người xem xong cho xin phiếu nha, cảm ơn mọi người lạp (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận